Lọc Truyện

Chạm vào hồi ức - Lam Giang

Vừa mới nghe chồng nói vậy, Trang đã định gào tướng lên. Thấy thế, Tùng ra hiệu:

- Em bình tĩnh để nói chuyện. Anh không muốn lại tiếp tục một cuộc cãi vã vào giờ này.

- Nhưng tại sao phải ly hôn?

Câu hỏi của Trang làm Tùng cảm thấy cực kỳ khó chịu:

- Em không thấy thật sự hay là cố tình không thấy? Em nhìn đi, chúng ta có giống một gia đình không?

- Chỉ vì chúng ta hay cãi nhau à? Vợ chồng nhà nào mà chẳng cãi nhau. Hay là vì chuyện chưa có con? Con chưa sinh bây giờ thì 1, 2 năm nữa sinh cũng đâu có chết? Anh và em đều khỏe mạnh, chỉ trì hoãn thêm một ít thời gian chứ em có nói là em không đẻ đâu. Tại sao phải ly hôn chứ?

Trang nói bằng giọng tỉnh bơ, khiến Tùng không chịu đựng thêm được nữa, bao nhiêu ấm ức được dịp mà bùng cháy dữ dội. Anh hét lên:

- Em thấy không sao, còn anh thì chán ngấy rồi. Cuộc hôn nhân này, với em có thể là bình thường nhưng với anh nó không bình thường. Anh muốn một ngôi nhà mà mỗi khi về có ánh đèn sáng, có vợ chờ mình, có những bữa cơm ấm áp, có con thơ quây quần. Còn em thì sao? Em chưa muốn sinh con, em quá bận rộn với công việc. Xét cho đến cùng thì em không sẵn sàng đánh đổi thứ em muốn. Anh thấy mình hoàn toàn không quan trọng trong cuộc sống của em. Chúng ta đâu có khác gì người xa lạ sống chung nhà. Em còn muốn sống như thế này đến bao giờ nữa?

- Anh ích kỷ lắm. Anh chỉ nghĩ đến thứ anh muốn thôi. Em cũng có những dự định của riêng mình cần phải làm. Em muốn thành công, khẳng định mình trong công việc. Giờ sinh con sẽ kéo theo bao nhiêu thứ. Anh là chồng không thể ủng hộ vợ mình được à? Hay là anh không muốn vợ phát triển, anh sợ vợ vượt mặt mình?

Tùng thở dài, hạ tông giọng xuống vì anh nhận ra một tình thế chẳng thể nào cứu vãn nổi:

- Nếu em đã nghĩ thế thì mình càng nên dừng lại em ạ. Chúng ta có lẽ về cơ bản là không chung quan điểm. Anh chỉ mong một cuộc sống gia đình bình yên, êm ấm và những gì mà chúng ta đang có về mặt vật chất với anh như vậy là đủ. Nhưng em mưu cầu những thứ khác giàu sang hơn, hào nhoáng hơn. Em ở bên anh không tìm thấy sự ủng hộ, anh ở bên em không tìm thấy sự sẻ chia. Chúng ta không tìm thấy hạnh phúc thì nên dừng lại để mỗi người đi con đường của mình, không dày vò làm khổ nhau, cũng không vì nhau mà bỏ lỡ cơ hội của riêng mình.

Tới lúc này, Trang nhớ câu chuyện đã nói với Hiền ban chiều. Cô thấy nếu làm găng lên chẳng giải quyết được gì ngoại trừ việc khiến Tùng càng kiên quyết ly hôn. Lần đầu tiên Trang nhũn nhặn ngay trong một cuộc tranh luận:

- Em biết anh đang cảm thấy giữa chúng ta khác biệt. Nhưng em nghĩ nó chỉ mang tính thời điểm thôi. Vì đợt này em quá bận, sau này sẽ khác. Anh cho em thời gian… 3 tháng. Em hứa sẽ thay đổi, sẽ năng về nhà sớm hơn, dành thời gian cho anh nhiều hơn, không nóng giận nữa. Sau 3 tháng, nếu mọi thứ không được cải thiện, em chấp nhận lời đề nghị của anh.

Tùng im lặng, coi như đồng ý. Thực ra anh không muốn trở thành kẻ tàn nhẫn, nằng nặc đòi ly hôn khi mà vợ chưa sẵn sàng buông bỏ. Nhưng nếu hỏi anh có tin vào cuộc hôn nhân này sẽ hạnh phúc hay không, thì thật lòng, câu trả lời là: Không!

🌸🌸🌸

Buổi chiều muộn hôm đó, tan làm, Trang tranh thủ tìm gặp cô giáo dạy đàn. Địa chỉ mà Hiền cung cấp là một quán cà phê, nằm trong một con ngõ nhỏ với biển hiệu “Memory” (Hồi ức). Vừa bước vào quán, nhìn cách bài trí không gian, tông màu trầm mặc, chiếc đàn dương cầm xinh xắn… mọi thứ mang tới cho Trang một cảm giác thư thái, dễ chịu và bình yên đến lạ. Chỉ ngắm nhìn thôi cũng có thể đoán được chủ nhân của quán cà phê hẳn là người tinh tế, có tâm hồn an nhiên, dịu dàng.

Trong quán lúc này chỉ có cô bé nhân viên, chưa thấy người chủ đâu. Trang vào bàn, gọi một ly nước rồi ngồi đợi. Hơn 10 phút sau, một người phụ nữ xinh đẹp bước vào, tay dắt theo một bé gái. Gương mặt cô ấy khiến Trang ấn tượng ngay lập tức. Không phải quá đẹp mà chính bởi cái khí chất thanh tao, thoát tục, có nét gì đó buồn vương nhưng lại không u uất, yếu đuối. Là một thứ dung nhan rất khiến người ta phải tò mò, vừa mong manh lại vừa mạnh mẽ.

Người phụ nữ thấp người xuống, nói với cô bé chạc 7, 8 tuổi kia:

- Con gái ngoan lên gác thay đồ ra, rồi ngồi chơi nhé. Mẹ có khách nên lát xong việc mẹ sẽ lên với con.

- Vâng ạ.

Con bé nhảy chân sáo chạy lên gác hai, ngang qua quầy pha chế còn véo von chào cô nhân viên. Nhìn theo con, ánh mắt người phụ nữ đó rạng ngời niềm hạnh phúc. Vài giây sau, cô ấy bước đến bàn mà Trang đang ngồi, mỉm cười:

- Chào em, em là Trang, hôm trước đã điện thoại cho chị phải không? Chị là Khánh Huyền!

Trang hơi bất ngờ vì không nghĩ người mình cần gặp lại có diện mạo đẹp đẽ đến như vậy. Cô còn tưởng đây chỉ là vị khách nào đó tới quán mà thôi.

- Dạ vâng, chào chị, em là Vân Trang.

Sau vài câu hỏi xã giao thông thường, cuộc trò chuyện đi vào trọng tâm chính:

- Như em đã trao đổi với chị trước rồi đó, em muốn học đàn để biết thêm một bộ môn mới. Vả lại, thời gian gần đây tâm trạng của em không được tốt, em hi vọng có thể chuyện học đàn sẽ giúp em thư thái, thanh tịnh hơn.

- Uhm. Vậy em sẽ học 2 buổi trên tuần đúng không? Chị hi vọng có thể giúp được những điều mà em mong muốn.

- Vâng.

Trang đưa mắt nhìn khắp không gian, có một lối đi nhỏ lên tầng hai, nơi mà nhóc con ban nãy vừa đi lên.

- Vậy chúng ta sẽ học đàn trên tầng 2 sao chị?

- À không. Đây là ngôi nhà chị thuê để mở quán cà phê. Nhà có 3 tầng, bên dưới bán hàng, còn bên trên là nơi sinh hoạt của hai mẹ con chị. Việc học của em chị thuê một phòng nhỏ ở trung tâm nghệ thuật, họ có trang bị đàn. Học ở đó vừa yên tĩnh lại tiện hơn. Các học viên khác cũng vậy.

- Vậy chị cầm lấy số tiền này, coi như là em đặt cọc trước. Hợp đồng em cũng đã soạn sẵn rồi.

Huyền ngần ngại:

- Em có thể đóng học phí theo từng tháng được mà. Chị còn chưa bắt đầu dạy, em đưa nhiều thế này…

- Không sao đâu chị, đưa trước thì khỏi đưa sau thôi. Chị là chỗ người quen của em giới thiệu. Em tin tưởng chị đó nên cũng tin tưởng chị. Thực ra em cũng chẳng quan trọng bắt bẻ hợp đồng gì đâu, em chỉ muốn học xong có thể biết đánh đàn và thời gian này giúp em tâm hồn thêm thoải mái thư thái hơn thôi.

Bị Trang giục giã, Huyền đành ký vào bản hợp đồng nhận tiền. Với cô, đây cũng là một khoản tiền khá lớn nên trong lòng cũng có đôi chút hân hoan.

Trang ra về, Huyền cầm số tiền trong tay, tâm trạng hứng khởi lắm. Cô lên tầng trên, cẩn thận cất vào trong két sắt rồi quay sang ôm con gái vào lòng:

- Công chúa của mẹ tắm luôn rồi đấy à? Sao không đợi mẹ lên tắm cho?

- Con thấy mẹ bận nói chuyện với cô nên con tắm sạch sẽ luôn rồi mẹ ạ.

- Ừa, ngoan quá. Đúng là con gái ngoan của mẹ. Thôi lên giường chơi, mẹ đi nấu cơm nha.

Sau bữa cơm tối, Huyền và con gái nhỏ Minh Châu cùng nhau đi dạo. Gần ngay nơi họ sống có một con đường nhỏ với 2 hàng cây cao, vỉa hè rộng. Mẹ con Huyền có một “thời khóa biểu” trong tuần, cứ mỗi tối thứ 6, sau khi hết tuần đi học, cô sẽ cùng Minh Châu đi bộ, tập thể dục, hít thở không khí và trò chuyện cùng nhau.

Con đường nhỏ ven hồ này khá bình yên, không đông đúc xe cộ, thích hợp để tản bộ buổi tối như thế này. Thời gian gần đây, cũng có vài đôi uyên ương, hẹn hò ngồi trên ghế đá dưới gốc cây để tâm tình, ôm ấp nhưng cũng không hề khiến cho không gian bị náo loạn như nhiều khu phố khác.

Huyền và con cùng nhau nói về rất nhiều chuyện, khi đi học, chuyện có một vị khách đặc biệt nào tới quán… Bé Châu hồn nhiên nhưng hiểu chuyện, toàn kể những điều khiến mẹ phải bật cười vui vẻ. Huyền coi buổi tối thứ 6 như một món quà mà con dành cho mình, tiếp thêm năng lượng cho cô sau những ngày mệt nhoài. Cuộc sống áp lực với những khoản tiền nợ đôi khi làm cô bị cuốn đi, chỉ có những giây phút như thế này mới tĩnh lại.

Ngang qua khu dãy ghế đá dài, Huyền đưa mắt nhìn, miệng hơi khẽ cười. Ánh mắt cô chuyển hướng nhìn vội đi nơi khác khi bắt gặp cảnh tượng cô gái trẻ bên đường đang kiễng chân lên, vít cổ chàng trai để hôn. Dẫu là màn đêm nhưng đôi má Huyền đã hơi ửng hồng. Bé Châu líu lô nói chuyện, Huyền đi lướt qua thật nhanh để con không nhìn thấy. Sau đó, cô ngoái đầu nhìn lại, trong lòng bất giác lại bâng khuâng, nhớ về… 1 giây phút nào đó như thế đã qua trong đời mình. Nhớ về, câu chuyện của chính mình ở tuổi đôi mươi.

Tối nay, lại thêm một ngày nữa Trang báo với Tùng về muộn. Vậy là tan làm, anh cũng chẳng muốn về nhà. Tùng lái xe đi lang thang, chẳng biết sẽ tới đâu, cứ đi vô định như thế còn hơn là trở về ngôi nhà lạnh lẽo ấy. Sự chán nản dâng lên đến cùng cực khiến Tùng thậm chí còn không muốn nổi cáu hay trách cứ vợ mình. Anh chỉ buông một tiếng “ừ” nhạt thếch khi vợ báo chuyện không ăn cơm nhà.

Trên xe ô tô, radio phát chương trình về những lá thư gửi một người quan trọng. Hôm nay, là câu chuyện thật nhiều nghĩ suy. Là lá thư của một cô gái bị người đàn ông mà cô ấy yêu bỏ lại. Thư gửi người yêu cũ nhưng chẳng hằn học, cay cú hay oán hận, chỉ là niềm đau đến tận tâm can của người ở lại, khi lòng còn yêu quá nhiều mà người lại nỡ quay đầu ra đi.

Tùng thấy tim hơi thắt lại. Kí ức năm xưa dội về, vẫn còn vẹn nguyên lắm, câu chuyện trên radio đang làm nó sống dậy đầy dữ dội. Tuổi trẻ của anh đã từng là câu chuyện đau thương như thế, mối tình đầu cũng là những lầm lỡ dại khờ như thế…

Con đường này vắng người, chỉ lác đác vài cặp tình nhân trên ghế đá. Anh đi trong vô thức. Bất ngờ, Tùng phanh gấp lại. Anh như vừa nhìn thấy một người quen. Bóng dáng của người con gái trong tiềm thức. Tùng bình tĩnh đánh xe đỗ vào vệ đường, mở cửa chạy xuống, hớt hải nhìn trước ngó sau. Rõ ràng, anh nhìn thấy cô ấy… Chính là cô ấy. Cô ấy đã rẽ vào một con ngõ nhỏ khác. Chỉ tiếc Tùng chạy tới thì con ngõ đã không một bóng người.

Đôi mắt Tùng long lanh nước, cổ họng nghẹn lại. Không lẽ là do tâm trạng u uất và nỗi nhớ về quá khứ cồn cào khiến anh sinh ra ảo giác?

Trở lại xe, Tùng gục đầu lên vô lăng cho bản thân bình tĩnh lại. Lòng anh buồn rười rượi, một cảm giác bất lực với hiện tại và tiếc nuối chuyện đã qua…

Hai mẹ con trở về nhà, bé Châu lên giường nằm trước. Ngồi ở bàn làm việc nho nhỏ đặt bên ô cửa sổ, Huyền bôi kem dưỡng lên da mặt, ,da tay… Cô lặng người ngắm nhìn mình trong gương, một vài vết chân chim đã xuất hiện. Đàn bà, bước qua cái tuổi 30, thấy mọi thứ đều tàn phai nhanh chóng. Chẳng phải chỉ là nhan sắc, mà cả tâm hồn cũng trở nên thật khô cằn nếu thiếu tình yêu. Đôi bàn tay cô lộ rõ sự già nua, những ngón tay thon dài nổi gân guốc. Trong đầu cô vẳng về câu nói của một người: “Đôi bàn tay em mềm mại quá, anh muốn nắm tay em đi đến hết cuộc đời này”.

Huyền khẽ cười… Mới đó mà đã gần 10 năm. Những thề nguyền hẹn ước của tuổi trẻ trở thành ký ức. Cô vẫn bước đi trong cuộc đời này mà chẳng có đôi bàn tay của người ấy nắm cùng.

- Mẹ ơi, xong chưa, mẹ nằm với con đi.

Tiếng con gái gọi đưa Huyền trở về với thực tại. Cô tắt ngọn đèn vàng, lên giường, nằm xuống cạnh con. Trong chiếc chăn ấm, ôm con vào lòng, thành phố ngoài kia đêm đã phủ xuống màu đen đặc quánh, cô trằn trọc chưa ngủ được. Tâm thức vẩn vơ rồi tự hỏi: “10 năm rồi, anh… sống có tốt không?”.

🌸🌸🌸

Thứ 7, ngày học đầu tiên của Trang. Huyền bắt đầu chơi 1 bản nhạc cho Trang nghe. Theo hướng dẫn của cô giáo, Trang nhắm mắt lại, im lặng thả hồn theo tiếng nhạc, tận hưởng. Lúc này, Trang thấy những cơn bốc hỏa trong người mình dường như cũng có phần dịu lại nhờ âm nhạc du dương. Khi bản nhạc kết thúc, Trang mở mắt nhìn Huyền, đắn đo một lát rồi tâm sự:

- Chị Huyền này, em có thể coi chị như một người chị không?

- Chị rất vui nếu được như vậy.

- Thực ra thì… vợ chồng em có chút trục trặc. Chúng em có nhiều vấn đề và anh ấy đang muốn bỏ em. Em cảm thấy cuộc sống của mình quá nhiều áp lực. Em nghe chị Hiền nói, chị là… mẹ đơn thân phải không? Chị làm sao để có thể tự mình đối diện với mọi thứ?

Huyền nắm lấy bàn tay của Trang, tạo cho cô sự vững tâm rồi nhỏ nhẹ đáp lời:

- Phụ nữ ai cũng muốn được chở che, bao bọc nhưng khi em không có ai để dựa vào, em sẽ tự khắc kiên cường. Còn làm sao để chị mạnh mẽ đối diện với mọi thứ thì chính là việc chị tìm được một người coi mình là cả thế giới.

- Chị có bạn trai mới rồi à?

Huyền cười, lắc đầu:

- Không, chị qua cái tuổi tin vào việc có một người coi mình là cả thế giới rồi. Người mà chị nói đến là… con gái chị cơ. Với chị, làm mẹ là niềm hạnh phúc lớn nhất. Con mang đến cho chị rất nhiều giá trị mà chị không thể nào kể hết. Có đôi khi ta không thể biết mình sẽ làm được những gì cho tới khi nhận ra mình là tất cả với 1 người nào đó. Lúc đó, em sẽ phát hiện bản thân phi thường hơn mình nghĩ rất nhiều.

- Em và chồng… chưa có con chị ạ. Em chưa sẵn sàng làm mẹ và vì thế mà chồng em không vui. Chúng em đã kết hôn được 5 năm. Em có nhiều dự định trong cuộc sống nên cũng không có thời gian cho gia đình. Nhưng em thật lòng không muốn ly hôn. Chỉ có điều giờ chồng em cứ muốn dứt áo ra đi.

Đôi lông mày của Huyền khẽ nhíu lại, sau đó, cô mỉm cười:

- Chuyện gia đình của mỗi người là một thế giới riêng mà người bên ngoài không thể nào hiểu được. Chị cũng không biết phải khuyên em thế nào. Chị chỉ hi vọng có thể được đồng hành cùng em, giúp em bình tĩnh, tự tại hơn trong tâm hồn, trong cảm xúc để có những quyết định và sự lựa chọn chính xác cho mình. Nếu em cần tâm sự hay tư vấn gì, trong khả năng của chị, chị luôn sẵn lòng.

Buổi học hôm đó diễn ra với sự hào hứng rất lớn từ Trang. Cô không nghĩ học đàn lại thú vị và cuốn hút đến như vậy. Trước nay, Trang luôn cho rằng đây là bộ môn này thật nhạt nhẽo. Nhưng hôm nay, dưới sự hướng dẫn của Huyền, Trang thấy rất hứng thú. Mọi thứ vượt lên trên cả mong đợi khi mà sau 2 tiếng, tâm trạng của Trang rất vui vẻ và thoải mái. Cả hai chia tay nhau ra về với lời hẹn buổi tới một cách rạng rỡ của Trang. Cô học viên về trước còn Huyền ở lại khóa cửa, bàn giao lại chìa khóa phòng. Huyền không hề biết rằng, ngoài kia, bên vệ đường, có một người đàn ông đang lặng lẽ đứng chờ cô!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!