Lọc Truyện

Cậu chủ và con Sen đại chiến

-Không được báo

Giọng cậu Gia Luân từ ngoài truyền vào , tất cả mọi người trong nhà hướng cái nhìn về phía cậu. Bà Kim Cúc lên tiếng :

-Việc này liên quan đến mạng người là tính mạng của ba cậu không phải việc nhỏ nếu như công an không vào cuộc làm sao có thể giải quyết được một cách triệt để. Cậu có đảm bảo được rằng chuyện này sẽ không bao giờ tiếp diễn một lần nào nữa

Cậu bước đến chỗ con Sen kéo nó đứng ra sau lưng cậu, hành động này của cậu ai nhìn vào cũng hiểu rõ cậu đang muốn đứng ra bảo vệ con Sen .

-Chuyện này chẳng hay ho gì tốt nhất là không nên truyền tai ra bên ngoài ảnh hưởng đến cả công ty , giải quyết nội bộ là được rồi.

-Không báo thì không báo nhưng cậu phải xử như thế nào để còn làm gương cho kẻ khác.

-Chuyện này còn nhiều điểm khuất tất cần thêm thời gian để điêù tra làm rõ. Bây giờ kết luận còn quá sớm.

-Đã có kết luận từ bác sĩ ông bị dị ứng với tôm trong khi những món ăn ở đây chỉ có mỗi món bánh bao là có bột tôm ở trong đấy. Mà món bánh bao này chỉ một mình con Sen làm tang chứng vật chứng đầy đủ vậy tôi hỏi cậu còn khuất tất ở điểm nào ?

-Người làm bánh chưa hẳn là người đã cho bột tôm vào thử hỏi bà đã xem lại camera hay chưa?

-Đáng tiếc camera đã bị trục trặc vào sáng nay nên không thể kiểm tra được gì.

-Bình thường không sao nhưng lại bị trục trặc đúng vào thời khắc quan trọng nếu như bà cho rằng đây không phải là một vấn đề khuất tất thì cần xem lại lý luận của mình

Bà Kim Cúc phản lời một cách chắc nịch :

-Không có gì khuất tất ở đây cả có chăng chỉ là một sự trùng hợp . Để đảm bảo tính mạng ông được an toàn không bị đe doạ thêm bất kì một lần nào nữa thì cần loại bỏ những mối nguy hiểm ngay bên cạnh. Nể tình con Sen đã có một thời trung thành và làm được việc có ích nên sự việc lần này sẽ không báo công an nhưng tiếp tục giữ nó ở trong ngôi nhà này là điều không thể.

Cuối cùng bà Kim Cúc cũng chốt hạ mục đích chính của mình . Bà ta không cần đợi cậu đồng ý hay không liền sai bảo con Hường :

-Mày lên phòng đem hết đồ đạc của con Sen xuống đây và tống cổ nó ra khỏi nơi này ngay lập tức

Con Hường cười đắc chí vì quá đúng ý của nó .

-Dạ bà con đi ngay.

Con Hường vừa chỉ mới quay lưng cậu đã gằn giọng :

-Đứng lại.

Bàn chân con Hường không dám nhúc nhích thêm nó liếc nhìn sang bà Kim Cúc để chờ lệnh . Một hai cậu muốn bảo vệ con Sen bà Kim Cúc không thể không kiên quyết trong việc lần này đây là cơ hội tốt để tống cổ con Sen đi nếu như lần này thất bại nữa thì rất khó có lần sau .

-Cậu như thế là có ý gì ?

-Con Sen không thể rời khỏi đây

Cặp lông mày bà Kim Cúc nhíu chặt bà ta đặt một câu hỏi sắc bén dành cho cậu :

-Cậu cần phải cho tôi một lý do hợp lý tại sao con Sen không thể rời khỏi đây .

Bàn tay cậu đan xen vào bàn tay con Sen rồi siết chặt , cậu hùng hồn tuyên bố một câu :

-Sen đang mang đứa con của tôi là con cháu của gia tộc họ Nhậm

Không gian như ngừng quay tất cả ánh mắt của mọi người đổ dồn về hai nhân vật chính , ai cũng phải há hốc mồm bởi lời tuyên bố của cậu vừa xong. Ngay cả con Sen cũng phải đưa cặp mắt ngơ ngác ngước nhìn lên cậu , dẫu biết đây là kế hoãn binh nhưng cậu nói như thế thì có chết nó không chứ, nó đào ra cái thai để chứng minh với mọi người .

Tình huống này bà Kim Cúc không thể lường trước được, bà ta không tin con Sen mang thai càng không tin nó mang trong người dòng máu của gia tộc họ Nhậm. Chuyện này thật hoang đường.

-Cậu nói con Sen đang mang thai đứa con của cậu thì cũng nên mời bác sĩ đến đây để khám lại cho rõ sự tình. Nếu đúng thật con Sen mang trong người dòng máu của nhà này thì mọi chuyện hãy chờ ông khoẻ lại rồi định đoạt

-Cả ngày hôm nay tất cả mọi người ai nấy cũng đều thấm mệt. Con Sen cần được nghỉ ngơi để thai ổn định còn về việc thăm khám hãy để lần sau.

-Mọi việc còn đang bán tính bán nghi tại sao cậu không cho khám ngay bây giờ để chứng minh lời nói của mình là thật mà phải hẹn lần sau

Bà Kim Cúc cứ cố tình làm khó dễ nên cậu có vẻ hơi bực, giọng có phần gắt hơn:

-Bà nghe không hiểu hay hay là cố tình không hiểu. Tôi là cậu cả của nhà này là cháu đích tôn của gia tộc chẳng lẽ lời nói của tôi không đáng tin

Cậu Gia Luân cuối cùng cũng dùng đến quyền lực của mình với mục đích muốn chèn ép bà Kim Cúc và dĩ nhiên với con người mưu mô như bà ta không khó để có thể nhận ra sự uy quyền trong lời của cậu. Mặc dù không can tâm nhưng bà ta cũng không thể làm quá lên khi mà cậu đã dùng đến cái thai để trì hoãn .

-Câụ đã nói như vậy thì tôi đành phải chờ kết quả khám thai vào lần sau

Cậu kéo con Sen đi lên phòng trước những cặp mắt ngỡ ngàng ngơ ngác xen lẫn trầm trồ của những người làm dành cho con Sen, nếu cái thai là thật là dòng dõi của nhà này thì con Sen không khác gì một bước lên mây đường đường chính chính bước vào thế giới của sự giàu có và quyền lực. Cảnh cửa phòng vừa đóng chặt con Sen đã nhanh kéo cậu của nó ngồi xuống ghế hỏi không chịu thở :

-Cậu nói thế thì chết em không cơ chứ.

-Tình huống cấp bách thì cậu nói đại chứ đã kịp nghĩ gì đâu

-Thế cậu nói giờ em phải đào đâu ra cái thai. Rõ ràng là bà ta nghi hơn cả tin

-Thai làm sao mà có tất nhiên là phải làm giả.

-Cậu định giả như thế nào ?

-Cũng chỉ là một tờ giấy siêu âm có gì đâu mà khó.

-Nhưng đủ ngày đủ tháng cũng phải sinh cậu bảo em sinh đẻ kiểu gì ?

-Nói đại thai ngoài tử cung hoặc không có tim thai thế là xong cũng chả ai trách móc gì nhiều.

-Ổn không cậu ?

-Ổn hay không thì lao cũng đã phóng, phóng lao thì phải theo lao
***
Để cho thêm sự tin cậy cậu đồng ý cho bà Kim Cúc đưa con Sen đến bác sĩ mà bà ta tin tưởng để kiểm tra. Ngồi bên ngoài chờ bà ta có phần nôn nóng , không quá lâu kết quả cũng đã có. Bà Kim Cúc cầm trên tay tờ giấy siêu âm vẫn chưa thể tin hỏi lại bác sĩ :

-Ông chắc là cô ta có thai chứ ?

-Kết quả siêu âm đã hiện rõ bà xem cũng đã biết

Cậu giật tờ giấy siêu âm trên tay bà Kim Cúc rồi cầm lấy tay con Sen rời khỏi bệnh viện về nhà. Ông nhìn xuống tờ giấy siêu âm vui buồn lẫn lộn, vui vì ông đã có cháu nội buồn vì người mang thai lại là con Sen mà không phải là một người phụ nữ ông chọn từ trước. Thở hắt ra một hơi ông ngẩng mặt lên nhìn cậu Gia Luân hỏi :

-Con tính thế nào ?

Cậu trả lời dứt khoát :

-Cưới thôi

Con Sen giật lấy cánh tay cậu nói nhỏ ;

-Cậu đùa hay thật vậy ?

-Mày còn cách nào khác hay hơn không ?

Nó lắc đầu cậu tiếp lời :

-Không có thì đây là cách tốt nhất rồi. Mày phối hợp với cậu một tí đi.

Bà Kim Cúc không can tâm khi kế hoạch lại bị cậu bẻ lái và phản tác dụng . Nhưng cậu đã một mực khẳng định cái thai này là của cậu thì bà ta không thể làm gì hơn đành chờ vào quyết định của ông.

Ông suy nghĩ đắn đo một lúc rồi cũng phải nhắm mắt chấp nhận

-Cứ theo lời của cậu mà làm

Bà Kim Cúc quay sang ông phân tích ngay.

-Anh chấp nhận một con ở làm dâu nhà này không sợ người ta cười vào mặt sao?

-Chối bỏ con cháu người ta còn sỉ nhục hơn. Tôi mệt rồi tụi nó muốn làm gì thì làm

Tối đó cậu Quốc Bảo về đến nhà đã nhanh lao vào phòng của mẹ, hắn vội đến quên đóng luôn cả cửa

-Chuyện này là thật sao mẹ ?

-Đóng cửa lại rồi hẵn nói nhà này tai mắt không đấy .

-Đùng một cái con Sen mang thai , đùng một cái hai tụi nó cưới nhau chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy

-Mẹ cũng có ngờ đâu . Nếu con Sen làm mợ nhà này thật thì khó để tống cổ nó ra khỏi đây , thằng Gia Luân như hổ mọc thêm cánh .

-Một phát khử hắn có phải nhanh gọn không

-Đừng nóng vội mà làm hư hết mọi chuyện để đấy mẹ tính
***

Con Sen lái xe cùng cậu đến công ty nó quay sang hỏi cậu :

-Phải cưới thật hả cậu ?

-Không phải khi tối cậu đã nói rõ với mày rồi sao

-Biết chỉ là đóng kịch không có đăng ký kết hôn gì nhưng dù sao em cũng là con gái cũng chịu thiệt thòi sau này chứ cậu

-Không đăng ký kết hôn thì chưa được pháp luật công nhận mày vẫn là gái chưa chồng thì có gì mà thiệt thòi

-Nhưng vẫn để lại tai tiếng cậu chả biết gì hết.

-Hay là mày muốn đăng ký kết hôn ?

-Cậu nói gì kì. Em với cậu có yêu đương gì đâu mà giả thành thật. Cậu là con trai nên đâu có gì phải lo còn em là con gái phải lo cho hạnh phúc sau này là điều hiển nhiên.

-Mày cứ càm ràm mãi cậu muốn nhức cái đầu, nếu lỡ sau này mày không lấy được chồng thì cậu vớt thế được chưa.

-Xí em mà cần cậu vớt cho đấy.

-Vậy thôi nói nhiều.

Vừa đến công ty lễ tân đã báo.

-Dạ có một cô gái muốn gặp tổng giám đốc vẫn còn ngồi chờ ở đằng kia ạ.

Cậu quay sang nhìn thì thấy Trúc Diễm đang ngồi ở đó. Cậu quay sang nói với con Sen :

-Mày lên phòng chuẩn bị tài liệu cho cậu

Nó đưa mắt nhìn về phía Trúc Diễm rồi quay sang nhìn cậu " vâng " một tiếng rõ khó chịu rồi đi vào trong tháng máy. Cậu đi đến chỗ Trúc Diễm

-Em đến đây tìm anh có việc gì không ?

Nghe tiếng Trúc Diễm quay người lại đôi mắt của cô ta đã long lanh nước mắt.

-Anh cưới vợ thật sao ?

Cậu gật đầu nhẹ Trúc Diễm liền lao đến ôm chầm lấy người cậu khóc nấc lên.

-Còn em thì sao ? Tại sao là con Sen mà không phải là em cơ chứ ? Chúng ta đã từng rất yêu nhau cơ mà .
 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!