Lọc Truyện

 Đường Tịnh Nghi vô thức giãy giụa, nhưng cánh tay của Lâm Tuấn cứng như sắt vậy, cho dù cô có giãy giụa cỡ nào vẫn siết chặt cô ở trong lòng, không thể thoát ra được.  

 

“Làm gì sao?”, hai tay Lâm Tuấn siết chặt hơn, vô cùng bình tĩnh nói: “Tất nhiên là ôm cô vợ bảo bối của tôi rồi”.  

 

“Ai, ai là vợ bảo bối của anh chứ!”  

 

Không biết là thẹn thùng hay tức giận, giọng Đường Tịnh Nghi nghe có chút run rẩy.  

 

Nhưng cho dù là thẹn thùng hay tức giận, đối với Lâm Tuấn cũng chẳng sao cả, bởi vì lúc này Lâm Tuấn đã bỏ qua cảm xúc của Đường Tịnh Nghi sang một bên. Trước sự giãy giụa của Đường Tịnh Nghi, Lâm Tuấn chỉ cần dùng một cách tay đã có thể ôm chặt cô, tay còn lại nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên.  

 

Sau đó, dưới ánh mắt hoảng loạn của Đường Tịnh Nghi, Lâm Tuấn từ từ cúi đầu xuống, tiến về phía đôi môi đỏ mọng hấp dẫn kia.  

 

“Hàn Chí Khiêm, anh... anh buông tôi ra! Đây là bệnh viện! Không phải ở nhà!”  

 

Đường Tịnh Nghi vẫn cố gắng giãy giụa, nhưng có lẽ nhận ra rằng bản thân giãy giụa cũng vô ích, cho nên trong lúc giằng co, Đường Tịnh Nghi dường như chấp nhận số phận mà nhắm mắt lại.  

 

Đôi mi dài khẽ run lên, khuôn mặt ửng hồng vừa căng thẳng vừa e thẹn của cô lại có sự quyến rũ khó tả.  

 

Nhưng mà, động tác của Lâm Tuấn đột nhiên dừng lại.  

 

Tiếng chuông điện thoại êm dịu vang lên, Đường Tịnh Nghi từ từ mở mắt, nói nhỏ với Lâm Tuấn: “Anh, anh buông tôi ra đã, nhận cuộc gọi đi, nhỡ là chuyện quan trọng thì sao?”  

 

Nhận cuộc gọi?  

 

Lâm Tuấn thở dài một hơi thật sâu, trên mặt nở nụ cười khổ.  

 

Ông trời dường như đang trêu đùa anh, mỗi lần anh định làm gì Đường Tịnh Nghi, thì luôn xảy ra những tình huống khẩn cấp, làm gián đoạn chuyện giữa anh và Đường Tịnh Nghi.  

 

Lần trước, anh định làm một số chuyện giúp tiến triển mối quan hệ của hai người, thì bố Đường đột nhiên gõ cửa, cắt ngang chuyện giữa anh và Đường Tịnh Nghi, lần này khó khăn lắm anh mới ôm được cô, sắp hôn được vào đôi môi đỏ quyến rũ kia thì điện thoại anh lại đột nhiên vang lên.  

 

Quan trọng là người biết số điện thoại của Lâm Tuấn không nhiều, ngoài hai bố con Đường Tịnh Nghi, thì chỉ có viện trưởng bệnh viện Nhân dân số một thành phố Yến Kinh và chủ tịch thành phố. Mấy người này cho dù là ai gọi điện cho Lâm Tuấn thì có lẽ đều là chuyện vô cùng quan trọng, vì vậy Lâm Tuấn không thể bỏ qua cuộc gọi này.  

 

Do đó...  

 

Sau khi đôi mắt đầy oán giận của Lâm Tuấn nhìn khuôn khuôn mặt ửng hồng thẹn thùng của Đường Tịnh Nghi một hồi lâu, Lâm Tuấn chỉ có thể thở dài một hơi sâu, buông Đường Tịnh Nghi ra khỏi lòng mình, cầm chiếc điện thoại đang không ngừng rung chuông lên.  

 

Tuy rằng đã buông Đường Tịnh Nghi ra khỏi lòng, nhưng một tay Lâm Tuấn vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Tịnh Nghi, như sợ cô thẹn thùng chạy mất, một tay còn lại bấm nút nhận cuộc gọi.  

 

Ban đầu, Đường Tịnh Nghi còn cố hất tay Lâm Tuấn ra, nhưng sau đó cô nhận ra những gì mình làm đều phí công vô ích, do đó cô chỉ đành chấp nhận số phận để mặc Lâm Tuấn nắm tay mình, đứng im một bên nghe Lâm Tuấn gọi điện thoại.  

 

Người gọi đến là chủ tịch thành phố, điều này khiến trong lòng Lâm Tuấn không khỏi dâng lên một chút cảm giác không hay, bởi vì bình thường nếu không có chuyện gì thì chủ tịch thành phố sẽ không gọi cho anh.  

 

Do đó, Lâm Tuấn không dám do dự nữa, vội vàng nhận điện thoại.  

 

Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói nôn nóng của chủ tịch thành phố liền vang lên từ đầu dây bên kia.  

 

“Chí Khiêm, cháu đang ở đâu vậy? Vẫn trong bệnh viện à?”  

 

“Vâng, cháu vẫn đang ở bệnh viện, có chuyện gì vậy chú Dương?”  

 

Từ giọng điệu của chủ tịch thành phố, anh có thể cảm nhận được rõ ràng sự vội vàng của ông ấy, sắc mắt Lâm Tuấn liền trở nên nghiêm trọng.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!