Lọc Truyện

 Mặc dù bố Đường không nói gì, nhưng Lâm Tuấn vẫn lấy được tất cả thông tin từ sự im lặng của ông ấy.  

 

Đường Tịnh Nghi đột ngột đến bệnh viện tìm anh, rõ ràng là vì nhà họ Tịch chèn ép nhà họ Đường.  

 

Dám ra tay với người phụ nữ của tôi?  

 

Lần trước làm như vậy, tay phải bị tàn phế rồi...  

 

 

 

Lâm Tuấn không biết nhà họ Tịch ở đâu, cũng không biết phương thức liên lạc của Tịch Ngự Hà, nhưng Lâm Tuấn biết anh không cần đến nhà họ Tịch, cũng có thể tìm ra Tịch Ngự Hà bằng cách khác.  

 

Cách đó rất đơn giản, chính là...  

 

Đến phòng bệnh của Tịch Ngự Hà.  

 

“Hàn Chí Khiêm!”  

 

Mặc dù đã hơn một tuần kể từ khi Lâm Tuấn ra tay phế Tịch Ngự Hà, nhưng sự căm hận của Tịch Ngự Hà với Lâm Tuấn hiển nhiên vẫn không hề giảm bớt, ngược lại còn càng trở nên mãnh liệt hơn.  

 

Thấy Lâm Tuấn xuất hiện trong phòng bệnh của mình, cho dù tay phải đã hoàn toàn biến thành chân gà, cho dù nửa thân dưới hoàn toàn không còn cảm giác thì Tịch Ngự Hà vẫn phát điên lên như một con dã thú, muốn lao ra khỏi giường xông về phía Lâm Tuấn.  

 

Nếu ánh mắt có thể giết người thì Lâm Tuấn lúc này chắc đã bị Tịch Ngự Hà giết hàng trăm lần rồi.  

 

Nhưng đáng tiếc là ánh mắt không thể giết người.  

 

Lúc này, Tịch Ngự Hà không thể làm gì ngoài nằm trên giường bệnh đau đớn, phẫn nộ nhìn Lâm Tuấn.  

 

Nhưng trong phòng bệnh ngoài Tịch Ngự Hà còn có những người khác, mà Tịch Ngự Sơn lần này không có ở đây.  

 

Trong số đó có một người phụ nữ trung niên trông khoảng ba bốn mươi tuổi, nhưng ăn mặc trang điểm diêm dúa, nhìn thấy Lâm Tuấn xuất hiện, lập tức giận dữ hét lên giống y như Tịch Ngự Hà.  

 

“Là cậu! Đồ khốn nạn nhà cậu đã khiến Ngự Hà nhà tôi thành ra thế này, không ngờ cậu còn dám xuất hiện trong phòng bệnh của Ngự Hà? Đúng là trẻ tuổi ngông cuồng, người đâu, lôi tên khốn này ra ngoài đánh gãy chân cho tôi! Tôi phải bắt cậu ta quỳ xuống xin lỗi Ngự Hà!”  

 

Khi người phụ nữ trung niên vừa cất lời, hai người đàn ông cao lớn trong phòng đã tiến về phía Lâm Tuấn.  

 

Lâm Tuấn bình tĩnh lấy từ trong túi ra một cây kim châm, khinh thường cười nói.  

 

“Nếu các người không muốn giống như tên phế vật đang nằm trên giường kia thì ngoan ngoãn gọi Tịch Ngự Sơn ra đây cho tôi, nếu không tôi không ngại giúp bệnh viện này tăng thêm vài bệnh nhân đâu, hơn nữa với kỹ thuật y học hiện nay, trừ khi tôi ra tay giúp, nếu không các người có lẽ sẽ phải nằm trên giường bệnh cả đời đấy”.  

 

“Cậu...”  

 

Tịch Ngự Hà nằm trên giường dường như nhận ra điều gì đó, ánh mắt đột nhiên trở nên hoảng sợ, sau đó vội vàng gọi người phụ nữ trung niên bên cạnh.  

 

“Mẹ! Mẹ gọi điện cho anh đi! Mau! Bảo anh con đến đây!”  

 

......  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!