Lọc Truyện

 Lâm Tuấn sững sờ hỏi: "Đi đâu vậy?"  

 

"Đừng quan tâm nhiều thế, cứ đi theo tôi là được”.  

 

Lâm Tuấn chưa bao giờ từ chối phụ nữ, đặc biệt người phụ nữ này còn là vợ trên danh nghĩa của anh, anh thầm nguyện trong lòng sẽ chăm sóc tốt cho cô cả đời, đương nhiên anh càng không thể từ chối.  

 

Vì vậy sau khi để lại hộp cơm trong phòng bệnh, Lâm Tuấn liền đi theo Đường Tịnh Nghi đi ra ngoài.  

 

Vốn dĩ Lâm Tuấn còn tưởng Đường Tịnh Nghi sẽ đưa anh ra khỏi bệnh viện để đến một nơi khác, nhưng ai ngờ bọn họ vẫn không hề rời khỏi bệnh viện, thậm chí còn không đi khỏi tòa phòng bệnh của Lâm Tuấn.  

 

Đường Tịnh Nghi vừa đưa Lâm Tuấn xuống lầu, sau đó đi đến một phòng bệnh khác.  

 

Đó là. . . . . .  

 

Phòng bệnh của Tịch Ngự Hà.  

 

Sau khi nhìn thấy Tịch Ngự Hà nằm trên giường bệnh, rồi một vài người đàn ông và phụ nữ khác trong phòng cũng nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, Lâm Tuấn lúc này mới nhận ra nơi mà Đường Tịnh Nghi muốn đưa anh đến chính là phòng của Tịch Ngự Hà.  

 

Lâm Tuấn không chút do dự đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang Tịch Ngự Hà đang ngơ ngác, sau đó anh nhìn Đường Tịnh Nghi đứng sau rồi lập tức xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.    

 

Một thanh niên trạc tuổi Tịch Ngự Hà và Lâm Tuấn bất ngờ lao ra và tóm lấy anh.  

 

"Hàn thiếu gia, khoan đi, đến cũng đã đến rồi, sao không ngồi đây một lát đi? Tôi chỉ muốn nói với Hàn thiếu gia một chuyện..."  

 

Lâm Tuấn hất tay người thanh niên ra, lạnh lùng nói mà không quay đầu lại: "Muốn nói chuyện cũng được, đợi mấy ngày nữa tôi bình phục thì sẽ tự động đi nói chuyện với nhà họ Tịch các người, còn bây giờ... xin lỗi, tôi không rảnh... "  

 

Nói xong, Lâm Tuấn liền bước ra khỏi phòng.  

 

Tịch Ngự Hà đang nằm trên giường bệnh lúc này cuối cùng cũng nhận ra mình đang nhìn thấy ai, lập tức tức giận gầm lên.  

 

"Hàn Chí Khiêm! Đồ khốn kiếp! Chắc chắn tên khốn kiếp mày đã làm tao trở nên như vậy!"  

 

"Người đâu! Giết hắn! Giết Hàn Chí Khiêm cho tôi!"  

 

"Anh, anh ơi! Là hắn ta, người đã khiến em trở nên thành ra như thế này! Anh mau bắt hắn lại đi, còn em sẽ hành hạ hắn ta! Em muốn làm cho hắn sống không bằng chết!"  

 

Trong tiếng gầm thét của Tịch Ngự Hà, bước chân của Lâm Tuấn vẫn không hề dừng lại, rõ ràng tiếng gầm của Tịch Ngự Hà hoàn toàn không chút đe dọa hay ảnh hưởng gì đến Lâm Tuấn, anh vẫn bước ra khỏi phòng bệnh mà không thèm quay đầu nhìn lại.  

 

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên khiến

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!