Lọc Truyện

 Tóm lại là cứ để người nhà họ Tịch sang một bên.  

 

Nhưng. . . . . .  

 

Việc tạm thời không gặp nhà họ Tịch không có nghĩa là sẽ không gặp, nhưng ngược lại đó là sau khi để người nhà họ Tịch sang một bên thì Lâm Tuấn vẫn phải gặp bọn họ, dù gì anh cũng có lý do đường hoàng để hỏi tội người nhà họ Tịch.  

 

Dường như chủ tịch thành phố cũng nghĩ như vậy.  

 

"Chí Khiêm à, mấy ngày này cháu phải dưỡng thương thật tốt, mấy ngày nữa vết thương đỡ hơn thì chú sẽ đưa cháu đến nhà họ Tịch để đòi công bằng, hừm, chú cũng muốn xem thử tên Tịch Ngự Hà đã ăn phải gan hùm gì mà dánh đánh cả cháu đến mức nhập viện như vậy...”  

 

Mặc dù không nói rõ, nhưng ý của chủ tịch thành phố đã quá rõ ràng.  

 

Trong cuộc xung đột giữa Lâm Tuấn và Tịch Ngự Hà lần này, Lâm Tuấn đương nhiên có lý lẽ của người không làm gì cả, chỉ cần Lâm Tuấn có chết cũng không chịu thừa nhận đã phế Tịch Ngự Hà thì anh chẳng bị sao cả, vậy thì kẻ sai chính là Tịch Ngự Hà vì đã dẫn người đến đánh Lâm Tuấn.  

 

Trong xã hội ngày nay, việc đúng sai của nhiều thứ không còn quá quan trọng nữa, bởi thân phận và địa vị của một số người hoàn toàn đủ để bỏ qua đúng sai của việc mình làm.  

 

Tuy nhiên, đối với hai bên có tư cách và địa vị ngang nhau trong một vấn đề nào đó thì nó vẫn có một vai trò rất quan trọng để xem thử ai là người đúng.  

 

Ví dụ như tình huống Lâm Tuấn gặp phải lúc này, anh đã nhận được sự hỗ trợ của chủ tịch thành phố, ngoài mặt lại là người chịu thiệt, cho nên nếu tìm được người nhà họ Tịch thì bọn họ cũng không dám làm gì, đã vậy còn phải xin lỗi anh.  

 

Những gì chủ tịch thành phố vừa nói cốt ý là để Lâm Tuấn sử dụng tốt cái thân phận nạn nhân của mình.  

 

Lâm Tuấn lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau đó nói với chủ tịch thành phố: "Chú Dương, cháu thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu vậy thì cuộc phẫu thuật của chú Ngô sẽ phải trì hoãn một thời gian mất, cháu xin chú Dương thay mặt cháu nói lời xin lỗi với chú Ngô ạ, khi nào cháu khỏi thì nhất định cháu sẽ tiến hành phẫu thuật”.  

 

Sau khi xác định rõ thái độ của chủ tịch thành phố, cách nói của Lâm Tuấn cũng đột nhiên thay đổi, anh lập tức nhắc tới ông cụ Ngô.  

 

Lâm Tuấn biết rất rõ, đối với anh mà nói thì ngoài mượn quyền lực của chủ tịch thành phố thành phố Yến Kinh thì còn có một thế lực khác không thể bỏ qua, đó chính là ông cụ Ngô mà anh chưa biết rõ danh tính.  

 

Vậy nên Lâm Tuấn mới muốn dùng miệng của chủ tịch thành phố để dò thái độ của ông cụ Ngô.  

 

Không may thay. . . . . .  

 

Trong cuộc xung đột này giữa anh và nhà họ Tịch, ông cụ Ngô dường như không hề tỏ rõ thái độ.  

 

"Không thành vấn đề, chú Ngô của cháu đã biết chuyện gì xảy ra rồi, thời gian này cháu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi".  

 

Câu trả lời của chủ tịch thành phố vô cùng rõ ràng, ông cụ Ngô đã biết chuyện gì xảy ra, nhưng có vẻ rất mơ hồ, bởi vì Lâm Tuấn không hề nghe thấy bất cứ thông tin gì về thái độ của ông cụ Ngô từ lời nói của chủ tịch thành phố, vậy có nghĩa là....  

 

Ông cụ Ngô rõ ràng không hề có ý định muốn xen vào chuyện này, điều này khiến cho Lâm Tuấn có chút thất vọng.  

 

Nếu có thể mượn thực lực của người mình không biết nhưng có quyền hơn cả chủ tịch thành phố như bộ trưởng Ngô của cục Công an Yến Kinh, đương nhiên Lâm Tuấn sẽ có thêm tự tin khi đối mặt với người nhà họ Tịch.  

 

Nhưng bộ

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!