Lọc Truyện

 Dương Nhược Vũ và Lâm Tuấn quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện ra chủ tịch thành phố đã đến từ lúc nào không biết, ông mỉm cười đứng trước cửa phòng bệnh.  

 

“A! Bố, bố đến từ lúc nào vậy!”  

 

Nghĩ đến việc bố đã nhìn thấy hết cảnh tưởng lúc nãy, Dương Nhược Vũ bỗng đỏ bừng mặt, sau đó cô ôm mặt chạy ra khỏi phòng bệnh dưới ánh nhìn tràn đầy ý cười của chủ tịch thành phố.  

 

“Hai người nói chuyện đi! Con đi làm việc khác!”  

 

“Con bé này..."  

 

Nhìn Dương Nhược Vũ chạy ra khỏi phòng bệnh, chủ tịch Dương cười âu yếm, sau đó nhìn về phía Lâm Tuấn.  

 

“Chú Dương, chú đến rồi…”  

 

Lúc này Lâm Tuấn không hề cảm thấy ngại ngùng khi bị chủ tịch Dương bắt gặp cảnh tượng lúc nãy, người có thể khiến Tịch Ngự Hà bán xe với giá thấp, sau đó còn thẳng thừng phế tay phải của anh ta như Lâm Tuấn thì không hề để ý những chuyện nhỏ nhặt này, điều thực sự khiến anh quan tâm đó là…  

 

“Ừ, chiều nay rảnh rỗi nên chú tới thăm cháu, tiện thể tìm cháu có chút việc”.  

 

Thấy Lâm Tuấn định vùng vẫy đứng dậy đón mình, chủ tịch Dương vội rảo bước nhanh vào trong phòng bệnh giữ anh lại.  

 

Lâm Tuấn biết rõ tình trạng cơ thể của mình nên cũng không thể nào chịu đựng nỗi đau để đứng dậy được, anh chú ý vào lời nói của chủ tịch.  

 

“Có chuyện gì thế ạ? Chú Dương cứ nói đi”.  

 

“Thực ra cũng không có chuyện gì lớn cả, chỉ là phía nhà họ Tịch…”  

 

Lâm Tuấn còn tưởng chủ tịch định nói với anh chuyện của ông cụ Ngô, ai ngờ ông ấy lại nhắc đến nhà họ Tịch.  

 

“Nhà họ Tịch làm sao ạ?”, sắc mặt Lâm Tuấn trở nên nghiêm trọng.  

 

Nhà họ Tịch là một trong bốn đại gia tộc ở thành phố Yến Kinh, mặc dù địa vị và quyền lực không bằng chủ tịch thành phố, nhưng cũng không phải dạng vừa.  

 

Lý do Lâm Tuấn dám ra tay với Tịch Ngự Hà là vì chủ tịch nợ ân tình của anh, nếu như giữa anh và nhà họ Tịch thực sự xảy ra mâu thuẫn, ông ấy nhất định sẽ giúp anh, còn một nguyên nhân khác nữa đó là bây giờ nhà họ Đường cũng đứng về phía Lâm Tuấn, ít nhất là có bố Đường ủng hộ anh.  

 

Vì thế Lâm Tuấn mới đủ tư cách và dũng khí ra tay với Tịch Ngự Hà, trực tiếp làm tàn phế tay của anh ta.  

 

Bây giờ chủ tịch đột nhiên nhắc đến nhà họ Tịch, chúng tỏ hai bên đã thương lượng với nhau.  

 

Quả nhiên điều này giống với dự đoán của Lâm Tuấn.  

 

Chủ tịch mỉm cười nhìn gương mặt nghiêm trọng của Lâm Tuấn, đột nhiên ông chuyển chủ đề.  

 

“Cháu biết tình hình của Tịch Ngự Hà chứ?”  

 

Tình hình của Tịch Ngự Hà…  

 

Lâm Tuấn sững sờ, nói thật thì anh cũng không rõ Tịch Ngự Hà ra sao, bởi vì đến tận bây giờ anh cũng không rõ cây kim châm cuối cùng đấy có đâm trúng anh ta hay không.  

 

Hơn nữa…  

 

Cho dù biết rõ thì lúc này cũng phải làm ra vẻ không biết gì!  

 

Nếu không chẳng phải là anh tự thừa nhận với chủ tịch rằng chuyện xảy ra trên người Tịch Ngự Hà có liên quan đến anh sao?  

 

Vì vậy Lâm Tuấn liền lắc đầu một cách mơ hồ: “Thiếu gia Tịch làm sao ạ? Xảy ra chuyện gì thế ạ?”  

 

Chủ tịch Dương không trả lời ngay câu hỏi của Lâm Tuấn mà nhìn anh một lúc lâu, sau đó ông đột nhiên nói: “Thực ra Tịch Ngự Hà cũng nằm ở bệnh viện này, phòng của cậu ta ở dưới tầng của cháu, nhưng mà tình trạng của cậu ta nghiêm trọng hơn của cháu nhiều”.  

 

“Hả? Tịch thiếu gia làm sao vậy ạ? Lẽ nào cháu đã đánh anh ta tàn phế rồi sao?”  

 

Đột nhiên Lâm Tuấn mỉm

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!