Lọc Truyện

 Nhìn thấy vẻ đau đớn trên khuôn mặt Lâm Tuấn, Dương Nhược Vũ vừa bê cơm vội vàng đặt cơm lên bàn, sau đó chạy đến cạnh đỡ Lâm Tuấn.  

 

"Anh... có phải anh đau lắm không?"  

 

Nhìn thấy Lâm Tuấn đau, Dương Nhược Vũ quan tâm hỏi han.  

 

Được cánh tay mềm mại như không xương của Dương Nhược Vũ đỡ, Lâm Tuấn khẽ hít vào, lắc đầu.  

 

"Cũng bình thường, đỡ hơn hai ngày trước rồi".  

 

"Ừm, ừm, phải chú ý hơn đấy".  

 

"Đó là chuyện đương nhiên, cô đừng quên tôi là một bác sĩ".  

 

"Bây giờ anh là bệnh nhân..."  

 

“Là bệnh nhân cũng là bác sĩ...”  

 

Chỉ một quãng đường ngắn từ giường bệnh đến bàn ăn, Lâm Tuấn bước đi chậm chạp, hai người dường như mỗi ngày đều lặp đi lặp lại đoạn hội thoại đó, cuối cùng mới đến nơi.  

 

Bởi vì xương sườn bị gãy, đứng thẳng với Lâm Tuấn là một chuyện vô cùng khổ sở, chứ đừng nói đến đi bộ.  

 

Dương Nhược Vũ vốn định đút cơm cho anh ngay trên giường, nhưng bị Lâm Tuấn từ chối, vậy nên mấy ngày nay cứ đến giờ ăn cơm, Lâm Tuấn lại phải trải qua một chặng đường tuy ngắn nhưng vô cùng đau đớn.  

 

Anh thì cứ lấy lý do phục hồi vết thương và vận động với cường độ thích hợp, có điều đau đớn như nào chỉ mình Lâm Tuấn biết.  

 

Mặc dù Dương Nhược Vũ không biết để đi được một quãng đường ngắn ngủi như vậy Lâm Tuấn đau đớn thế nào, nhưng vẫn có thể thấy được mỗi khi đi từ giường đến bàn ăn Lâm Tuấn đều toát hết mồ hôi, có thể nói để hoàn thành quãng đường này với anh không phải chuyện dễ dàng.  

 

Lần này không phải ngoại lệ.  

 

"Anh lại đổ mồ hôi rồi..."  

 

Dương Nhược Vũ thở dài, đưa cho Lâm Tuấn một chiếc khăn tay thoang thoảng hương thơm.  

 

Lâm Tuấn cũng không khách khí mà nhận lấy lau mồ hồi, sau đó ăn cháo Dương Nhược Vũ nấu cho.  

 

Có điều ăn được hai miếng, Lâm Tuấn đột nhiên hạ thìa xuống.  

 

"Sao vậy? Chẳng nhẽ hôm nay cô không ăn cơm với bổn thiếu gia đây à?"  

 

Mấy ngày nay vì chăm sóc cho Lâm Tuấn, mỗi ngày Dương Nhược Vũ đều ăn cơm với anh, có điều hôm nay thì khác, khi Lâm Tuấn ăn cơm, Dương Nhược Vũ chỉ bưng mặt ngồi thẫn thờ cạnh nhìn Lâm Tuấn.  

 

"À, à? Tôi... tôi vừa ăn rồi..."  

 

Nghe thấy lời Lâm Tuấn, Dương Nhược Vũ mới đột nhiên hoàn hồn, cảm thấy hoảng hốt.  

 

Trong mắt Lâm Tuấn có mấy phần ý cười nhìn Dương Nhược Vũ hồi lâu, sau đó anh mới khẽ lắc đầu mỉm cười.  

 

"Anh, anh cười cái gì..."  

 

Dưới cái nhìn của Lâm Tuấn, Dương Nhược Vũ cố ý ra vẻ hung dữ, có điều không thành công, ngược lại còn bị đôi mắt đầy ý cười của Lâm Tuấn làm cho đỏ mặt.  

 

Hai người mặc dù đã quen nhau ba ngày, dần trở nên thân thiết, nhưng Dương Nhược Vũ vẫn dễ ngượng lắm.  

 

Cười gì vậy?  

 

Lâm Tuấn vừa ăn cháo vừa cười nói: "Trong lòng cô có chuyện, cô nói đi, cô thích người đàn ông nào? Chờ tôi khỏi bệnh rồi tôi sẽ trói anh ta tới cho cô".  

 

"Tôi... tôi làm gì có!"  

 

"Ồ? Không thích người đàn ông nào hay không có chuyện?"  

 

"Có thích đàn ông

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!