Lọc Truyện

 Cú đá này vô cùng tàn nhẫn, khiến Cao Tường hồi lâu vẫn không thể gượng dậy, đến khi được đám côn đồ đỡ mới có thể bò dậy khỏi mặt đất, sau đó nhìn người đàn ông trung niên với vẻ mặt thù hằn.  

 

“Con mẹ mày... Nghĩ thiếu gia tao dễ ăn hiếp lắm à! Mẹ nó, dám động chân động tay với bổn thiếu gia, mấy người lên xông lên, đập què mấy người này cho tôi!”  

 

Hạ Nhất Danh chỉ đem theo sáu, bảy người nhà họ Hạ, còn đám côn đồ của Cao Tường lại có đến hơn chục người, vì vậy khi thấy Hạ Nhất Danh xen vào chuyện này, Cao Tường đã vô cùng tức giận, kêu đám côn đồ lao vào Lâm Tuấn và đám người nhà họ Hạ.  

 

“A Tráng, mau chóng xử lý hết bọn này đi, tôi và bác sĩ Hàn còn có chuyện cần bàn”.  

 

“Vâng!”  

 

Có mệnh lệnh, người đàn ông trung niên cản gậy sắt cho Lâm Tuấn trước đó liền tiến lên vài bước, xông vào đám côn đồ Cao Tường thuê đến, dáng vẻ như định lấy một địch mười, điều này khiến hai mắt Lâm Tuấn sáng lên, thầm ghen tị trong lòng.  

 

Cùng là nhân viên với nhau, tại sao đám Bàng Thiên và cái người tên A Tráng này lại khác nhau như vậy chứ, không một ai giỏi đánh đấm cả?  

 

Đang mải miên man suy nghĩ, A Tráng đã lao đến trước đám côn đồ của Cao Tường.  

 

Chỉ thấy ông ấy vung nắm đấm lên đã khiến một tên côn đồ ngã xuống đất kêu oai oái, mặc dù trong tay đám này có đủ loại vũ khí, nhưng vẫn không thể đụng đến một góc áo của A Tráng, vũ khí trong tay bọn chúng đã hoàn toàn trở thành vật trang trí, không có chút tác dụng gì.  

 

Về mặt chiến đấu, A Tráng rõ ràng là một người chuyên nghiệp, cho dù mười mấy tên cùng xông lên, cũng không thể vượt qua ông ấy, xông đến chỗ Lâm Tuấn và Hạ Nhất Danh.  

 

Không lâu sau, mười mấy tên đã bị A Tráng đánh ngã, tất cả nằm trên mặt đất rên rỉ.  

 

Còn A Tráng vẫn rất bình thường, ngoại trừ đổ chút mồ hôi.  

 

Lâm Tuấn không khỏi cảm thán lần nữa, cùng là nhân viên, sao nhân viên nhà anh lại kém xa nhân viên nhà người ta như vậy chứ...  

 

Lạnh lùng liếc nhìn mười mấy tên côn đồ đang rên rỉ trên mặt đất, A Tráng bình tĩnh thu tay, bước nhanh đến trước mặt Cao Tường, túm cổ áo sau của hắn ta lên như xách gà con, đem Cao Tường đang ngây ngốc sợ hãi đến trước mặt Lâm Tuấn và Hạ Nhất Danh.  

 

Hạ Nhất Danh lúc này mới mỉm cười nhìn sang Lâm Tuấn nói: “Khiến bác sĩ Hàn giật mình rồi”.  

 

Nếu Lâm Tuấn đã có cách chữa khỏi bệnh cho bố mình, Hạ Nhất Danh tất nhiên không thể đứng nhìn Cao Tường cùng đồng bọn đánh Lâm Tuấn được, càng không thể để Lâm Tuấn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.  

 

Lâm Tuấn đã sớm dự đoán được Hạ Nhất Danh sẽ ra tay giải quyết chuyện này giúp anh, vì thế ban nãy khi Cao Tường xông đến chỗ mình, anh mới bình tĩnh đứng im như vậy.  

 

Trước đó, Hạ Nhất Danh đã kiểm tra y thuật của Lâm Tuấn, xem anh có đủ tư cách khám bệnh cho bố mình hay không, mà lần này, chính là Lâm Tuấn đang kiểm tra Hạ Nhất Danh, xem ông ấy có đủ thành tâm để mời anh chữa bệnh cho bố ông ấy hay không!  

 

“Cảm ơn Hạ tiên sinh đã ra tay giúp đỡ”.  

 

Lâm Tuấn cười nhạt, quay đầu chắp tay với Hạ Nhất Danh.  

 

“Bác sĩ Hàn khách sáo rồi, bệnh của bố tôi cần cậu chữa giúp, nên giúp cậu giải quyết chút phiền phức này cũng là chuyện nên làm mà”.  

 

Chuyện Cao Tường đưa côn đồ đến tìm Lâm Tuấn, qua lời Hạ Nhất Danh chỉ là chút phiền phức nhỏ.  

 

Nhìn thấy thân thủ mạnh mẽ của A Tráng và nghe những lời Hạ Nhất Danh nói, Cao Tường cuối cùng nhận ra người đàn ông trung niên ngồi trong phòng khám này dường như không đơn giản, ánh mắt nhìn Hạ Nhất Danh bỗng chốc mang theo vẻ sợ hãi và lo lắng.  

 

Thấp thỏm một lúc lâu, Cao Tường thành khẩn hỏi: “Ông, ông là ai?”  

 

A Tráng giơ tay tát hắn ta một cái, lạnh lùng nói: “Cậu không xứng biết tên ông chủ nhà chúng tôi!”  

 

Nói xong, A Tráng quay đầu hỏi Hạ Nhất danh: “Gia chủ, nên xử lý tên nhóc này thế nào ạ?”  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!