Lọc Truyện


 

Vì Lâm Tuấn không dám chắc Cố Đông có chó cùng rứt dậu không, có bất chấp tất cả bắt anh và Đường Tịnh Nghi ở lại hay không, cho nên khi đưa Đường Tịnh Nghi rời đi trong lòng Lâm Tuấn rất lo lắng, một tay Lâm Tuấn thủ sẵn kim bạc đề phòng có người xông tới từ đằng sau.  

 

Cuối cùng Lâm Tuấn cũng nhẹ nhàng thở phào…  

 

Sau khi bị Cố Đông đe dọa đám vệ sĩ kia rất nghe lời, không ai đuổi theo Lâm Tuấn cả.  

 

Anh nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Đường Tịnh Nghi bước ra khỏi khách sạn, cuối cùng anh cũng thả lỏng cơ thể.  

 

"Không sao rồi".  

 

Lâm Tuấn xoa bàn tay mềm mại của Đường Tịnh Nghi không muốn buông ra rồi nói.  

 

Lâm Tuấn đột nhiên buông lỏng tay Đường Tịnh Nghi ra khiến cô hơi ngây ra một lúc, sau đó mới ngẩng đầu lên khẽ nói với Lâm Tuấn: "Cảm ơn anh đã cứu em…"  

 

Lâm Tuấn không để ý xua tay rồi khẽ cười.  

 

"Khách sáo gì chứ, vợ chồng cả rồi mà, hơn nữa… chuyện này là anh liên lụy đến em, người nói xin lỗi là anh mới phải, đúng rồi, thời gian này em phải chú ý đấy nhé, tên Cố Đông này rất tâm cơ, hắn không làm gì được anh nên có thể sẽ động tay với em đấy, cho nên…"  

 

Đường Tịnh Nghi đột nhiên ôm cánh tay của Lâm Tuấn, bình thường cô luôn lạnh lùng như núi băng, vậy mà bây giờ lại đỏ mặt giống như thiếu nữ ngượng ngùng cắt lời Lâm Tuấn.  

 

"Cho nên sau này anh đón em tan làm nhé, ông… ông xã…"  

 

Giọng nói e rè lọt vào tai khiến Lâm Tuấn ngây người không tin nổi cúi xuống nhìn Đường Tịnh Nghi.  

 

"Em vừa gọi anh là gì?"  

 

Bao lâu rồi?  

 

Bọn họ đã kết hôn bao lâu rồi?  

 

Trong ký ức của Lâm Tuấn, từ lúc Hàn Chí Khiêm và Đường Tịnh Nghi kết hôn, sau khi anh vào ở rể nhà họ Đường, Đường Tịnh Nghi luôn luôn gọi thẳng tên anh, không hề xưng hô giống vợ chồng son chút nào, vậy mà vừa rồi…

 

"Anh có muốn đón em tan làm không?"  

 

Bị ánh mắt trêu chọc của Lâm Tuấn nhìn chằm chằm, Đường Tịnh Nghi ngại ngùng đỏ mặt, dậm chân nổi giận.  

 

Lâm Tuấn cười ngốc ngếch rồi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, vỗ ngực nói.  

 

"Đón! Đương nhiên là phải đón rồi! Vợ anh tan làm anh không đón thì ai đón nữa? Ông hàng xóm đón à?"  

 

"Anh…"  

 

Có lẽ từ trước đến nay giữa cô và Lâm Tuấn chưa bao giờ nói chuyện thân thiết với nhau như vậy, Đường Tịnh Nghi vốn lạnh lùng như núi băng bây giờ cũng thẹn thùng đỏ mặt vội vàng quay người đi chỗ khác.  

 

Không ngờ đúng lúc này…  

 

Một tên đàn ông đầu trọc và hai người bạn của hắn đang đi sau Đường Tịnh Nghi thì cô bỗng quay người lại bất ngờ va vào tên đàn ông đầu trọc.  

 

Cơ thể yếu ớt của Đường Tịnh Nghi cũng chẳng làm tên đàn ông đầu trọc bị thương mà ngược lại cô còn loạng choạng suýt ngã xuống đất nữa.  

 

"Làm cái trò gì vậy? Không có mắt à? Đi không biết nhìn đường à?"  

 

Thấy có người va vào mình tên đàn ông đầu trọc lớn tiếng chửi mắng.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!