Lọc Truyện

 Một lúc sau, Lâm Tuấn đã xuất hiện ở bệnh viện Nhân Dân số một.  

 

Bác sĩ trong bệnh viện vốn quen biết Lâm Tuấn, nhìn thấy ba người Bàng Thiên là bạn anh, không nói nhiều mà đưa Lâm Tuấn đi làm thủ tục phẫu thuật, sau đó không nhiều lời đưa báo cáo kiểm tra cho Lâm Tuấn, rồi rời khỏi phòng bệnh.  

 

Được chứng kiến y thuật của Lâm Tuấn, người của bệnh viện này không ai dám để lộ y thuật của mình trước mặt anh, nên sau khi thấy ba người Bàng Thiên là bạn anh, mấy bác sĩ không nói nhiều, chỉ đưa anh đi kiểm tra tình trạng của ba người.  

 

Sau khi lật xem mấy lượt báo cáo tình trạng của ba người Bàng Thiên, Lâm Tuấn thở phào nhẹ nhõm.  

 

Phòng khám bị đập thực sự khiến anh tức giận, có điều dù sao cũng chỉ là đồ vật, mất rồi thì thôi.  

 

Thứ khiến Lâm Tuấn thực sự lo lắng là tình trạng của ba người Bàng Thiên.  

 

Ba bọn họ bị thương nghiêm trọng nhưng may mà không phải vết thương chí mạng, không để lại di chứng sau này, trong đó ngoại trừ Lưu Tam Kim bị gãy tay ra, Bàng Thiên và Chu Lượng chỉ bị thương bên ngoài và một chút vết thương bên trong thôi, tĩnh dưỡng một thời gian là hồi phục.  

 

Còn về tay Lưu Tam Kim, vấn đề không lớn, nối xương nghỉ ngơi một thời gian là khỏe.  

 

Sau khi xác nhận tình trạng của ba người, Lâm Tuấn lập tức kê đơn cho cả ba, sau đó trở lại phòng khám, căn cứ theo phương thuốc nhặt nhạnh chút dược liệu để đun thuốc cho ba người họ.  

 

Tối hôm đó, cả ba người đã tỉnh lại.  

 

Thấy Lâm Tuấn ở bên trông trừng, ba người hơi sửng sốt, sau đó lại im lặng.  

 

Một lúc sau, Chu Lượng mới mở miệng chậm rãi nói: "Ông chủ, bọn em..."  

 

"Bọn em không canh giữ tốt phòng khám, thật sự xin lỗi anh..."  

 

Lâm Tuấn cười mỉm, vỗ bả vai ba người.  

 

"Người không sao là tốt rồi".  

 

Lời này khiến ba người họ lập tức cảm động, sau đó càng áy náy hơn.  

 

Lâm Tuấn cũng không trách ba người họ, phòng khám bị đập như vậy, đương nhiên không phải chuyện hai ba người có thể làm được, sợ là lúc ấy có mười mấy người lao đến đập phá phòng khám.  

 

Ba người Bàng Thiên không bỏ chạy mặc kệ phòng khám, mà ở lại bảo vệ đã khiến Lâm Tuấn vô cùng bất ngờ cùng cảm động, nên anh không hề trách bọn họ, ngược lại cảm thấy mình đã hại họ.  

 

Nguyên nhân không tại họ, có lẽ những kẻ chạy đến phá phòng khám đang nhằm vào anh.  

 

Ba người chẳng qua chỉ là ba người vô tội thay anh cản đao thôi.  

 

Cho nên ngược lại Lâm Tuấn còn cảm thấy mình thiếu nợ ba người.  

 

Trầm ngâm chốc lát, Lâm Tuấn bỗng mở miệng nói: "Mấy cậu làm tốt lắm, xuất viện xong, tôi sẽ tăng gấp đôi tiền lương của các cậu!"  

 

"Thật hay giả vậy anh!"  

 

Lưu Tam Kim tham tiền liền phấn khởi, trợn tròn mắt nhìn Lâm Tuấn.  

 

Lâm Tuấn cười vỗ vai cậu ấy.  

 

"Đích thân tôi nói còn là giả sao?"  

 

"Cảm ơn ông chủ!"  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!