Lọc Truyện

Cao Thủ Đấu Khí - Kim Thần

“Mua đất xây nhà xưởng. Vừa thu gom phế liệu, vừa thu mua đồ cũ. Mở chợ mua bán đồ cũ. Cái đó cũng hái ra tiền”.

“Còn nữa không?”

“Sau đó làm lớn hơn. Về sau chúng ta sẽ mở rộng quy mô, ô tô cũ, nhà cũ, tàu cũ, máy bay cũ…”

“Có mua tàu sân bay không?”

Chu Diểu nói lớn: “Mua chứ. Chỉ cần có người dám bán. Em dám mua”.

“Cái đó kiếm lời nhất. Anh Thần. Anh cũng xem qua bộ phim tài liệu đó. Varyag lúc mua mới có hai mươi triệu đô la...”

Kim Thần ngẩng đầu cười cười, gật đầu nói: “Được. Cứ làm như lời cậu nói”.

“Tàu sân bay cũ có người mua qua rồi. Về sau, chúng ta sẽ mua một quốc gia cũ để chơi, đó mới gọi là…”

“Thiên hạ vô song”.

Đêm nay Chu Diểu ngủ rất ngon, trong mơ tràn ngập tiếng cười.

Đêm nay, Kim Thần cũng ngủ rất ngon.

Có mục tiêu sẽ có động lực.

Nhưng giấc mơ đẹp này còn chưa mơ xong, hai anh em đã bị nước mưa làm cho tỉnh.

Cơn mưa tầm tã như trút nước, giống như có người ở trên trời đang mở máy bơm công suất lớn dội xuống.

Ba gian mái bằng nhỏ vốn chỉ là dựng lên tạm bợ, tự sửa sang mấy năm nay vẫn rách nát không thành hình dạng, trời mưa thì chắc chắn bị dột.

Đêm nay mưa đặc biệt to, hai cái giường đã ướt sũng nước, một tiếng sấm cực lớn vang lên, mặt đất rung chuyển, điện bị cắt.

Chu Diểu xách đèn mỏ cầm vải bạt chuẩn bị leo lên mái nhà, trong đêm tối, nhìn không rõ chân lại không tiện, liền bị ngã xuống.

Kim Thần đỡ lấy Chu Diểu, hai người ngã mạnh xuống đất, vô cùng nhếch nhác.

Kim Thần trèo lên mái nhà che bạt, Chu Diểu ở bên dưới dùng tấm sắt lớn để đè lại, loay hoay một hồi hai người sớm đã ướt như chuột lột.

Trở lại trong phòng, Chu Diểu vội vàng kiểm tra chậu thủy tiên và chiếc ghế đẩu trống bằng gỗ sưa…

Quay đầu lại tìm Kim Thần, Kim Thần sớm đã xách đèn mỏ ra ngoài.

Chu Diểu không cần nghĩ cũng biết, Kim Thần là đi đến nhà ông cụ thọt.

Căn phòng của ông cụ thọt càng dột nát hơn, mùa đông thì lọt gió, trời mưa thì dột, địa thế lại thấp, trời mưa như này chắc chắn sẽ bị ngập.

Con đường lầy lội chưa khô lại gặp trận mưa lớn này càng trở nên kinh khủng hơn, rãnh thoát nước sơ sài căn bản không thể thoát được nước mưa nhiều như này, ngập hết cả đường.

Chỗ sâu nhất gần đến thắt lưng Kim Thần, bước thấp bước cao khó khăn lắm mới đi đến được nhà ông cụ thọt, dưới ánh đèn mỏ, một thân hình gầy yếu đứng trơ trọi một mình ở giao lộ, khom lưng không ngừng múc nước.

Mưa to không ngớt, nước mưa rơi xuống đỉnh đầu trên người Kim Thần, chỉ có thể nhìn được cách xa hai mét.

Ánh đèn chiếu đến, bóng người đó quay lại, ngập ngừng gọi: “Anh Thần”.

“Ừ”.

Kim Thần khẽ đáp lại, ánh đèn đến gần hơn, một cô gái xuất hiện trong tầm mắt.

Thân hình gầy guộc sớm đã bị nước mưa làm ướt đẫm, cô gái chỉ mặc một chiếc quần ngắn và chiếc áo hai dây dưới ánh đèn trắng tới lóa mắt, mái tóc dài xõa xuống dính sát vào mặt.

Thanh thuần và quyến rũ đan xen, đẹp đến chấn động lòng người.

Nhìn thấy Kim Thần, cô gái khẽ thở ra, cách một mét liền có thể ngửi thấy hương hoa hồng thơm mát.

Cô gái là Lý Ỷ Tuyết.

Lại gần nhìn, mưa lớn đã sắp ngập đến cửa nhà Lý Ỷ Tuyết, trong phòng truyền đến tiếng a a của ông cụ thọt.

Kim Thầm hét lớn bảo ông cụ thọt đừng lo, cầm cái xẻng trong tay bước lên phía trước, từ bên đó qua, từng chút một dọn và mở rộng rãnh thoát nước.

Sau đó, lớn tiếng bảo Lý Ỷ Tuyết lấy bạt đến.

Lý Ỷ Tuyết lắc đầu thấp giọng nói: “Không mua”.

Kim Thần hung hăng nhìn Lý Ỷ Tuyết, lạnh lùng nói: “Cô chăm sóc ông cụ thọt thế sao”.

Sau đó xoay người rời đi.

Lý Ỷ Tuyết lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Kim Thần, nước mắt chảy dài.

Một lúc sau Kim Thần quay lại, trong tay cầm một chồng bạt dày che lên mái nhà và cố định lại, lúc này, phía chân trời đã lộ ra một vệt màu trắng.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, Kim Thần nhảy xuống khỏi mái nhà, Lý Ỷ Tuyết không biết từ lúc nào đã cầm ô che cho Kim Thần.

“Anh Thần, cảm ơn anh”.

Trong lòng bàn tay mảnh mai xinh đẹp cầm một bao thuốc Trung Hoa mới.

Kim Thần nhìn cũng không thèm nhìn, trầm giọng nói: “Chăm sóc tốt cho ông cụ thọt. Trở về thay quần áo đi”.

Lý Ỷ Tuyết ừm một tiếng, gật đầu, đưa bao thuốc đến trước mặt Kim Thần, nhỏ giọng nói: “Có người đánh rơi một bao thuốc, em nhặt được. Anh cầm lấy hút đi”.

Kim Thần xua tay: “Bán lại cho cửa hàng của bác gái Vương đi”.

Lúc quay người chuẩn bị rời đi, một đôi tay trắng bệch đến đáng sợ khẽ vươn ra ôm chặt Kim Thần từ phía sau.

Cả cơ thể Lý Ỷ Tuyết dán chặt vào sau lưng Kim Thần.

Nước mưa lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, cơ thể mềm mại, lại ấm áp như lửa.

“Anh Thần...”

Giọng nữ mềm mại giống như làn gió xuân ấm áp nhất, cơ thể mềm mại yêu kiều mang đến sự thương yêu từ nơi sâu nhất trong lòng Kim Thần.

Cô gái này là mộng tưởng thủa ban đầu của mình, cũng chính cô gái này khiến mình gánh chịu nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời này.

Nút thắt lớn nhất.

Nút thắt không thể tháo gỡ.

“Trở về đi. Đừng để bị cảm lạnh”.

Kim Thần cuối cùng vẫn thoát khỏi vòng tay của Lý Ỷ Tuyết, bước thấp bước cao tuyệt tình rời đi.

Cô gái này, mình không nợ cô ấy bất cứ thứ gì.

Cô ấy nợ mình, mình cũng không cần cô ấy trả.

Đây chính là số mệnh!

Tám giờ sáng, Kim Thần đi xe ba gác đến tiệm cầm đồ Phúc Nguyên.

Đây là một tiệm cầm đồ lâu đời, được thành lập vào đầu những năm 1990, là một trong những tiệm cầm đồ lâu đời nhất trong nước, có chi nhánh trên khắp cả nước.

Chỉ riêng ở Cẩm Thành có ba chi nhánh, nguồn vốn hùng hậu, danh tiếng thì khỏi cần phải nói.

Trận mưa to như trút nước đêm qua, Cẩm Thành giống như vùng ngập nước.

Kim Thần biết với thời tiết như này nên đi đường nào, đi đường tắt là tốt nhất.

Mưa vẫn rơi rả rích, hai bên bờ sông Thiên Ngưu hầu như không nhìn thấy người đi đường.

Kim Thần phanh xe dừng lại, nhìn đến bờ sông, vô cùng kinh ngạc.

Việc xử lý bùn lắng trong những năm gần đây của sông Thiên Ngưu rất hiệu quả, hàng năm đều sẽ có chuyên gia đến xử lí.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!