Lọc Truyện

Cao Thủ Đấu Khí - Kim Thần

Người này cứ mở miệng là nói vậy, chắc chắn là đang ăn nói bừa bãi.

Tiểu sư muội tìm đàn ông như vậy, sau này sợ là Thái Hoa Đường sẽ sập mất.

Đối diện với sự nghi ngờ của rất nhiều chuyên gia, Kim Thần lớn tiếng đáp lại.

“ ‘Trăm chứng bệnh nan y’ thực sự là tác phẩm của Triệu Chấn Đạo, tin hay không thì tùy các ông”.

“ Trong cuốn ‘Trăm chứng bệnh nan y’ ghi lại một trăm chín mươi loại chứng bệnh phức tạp khó chữa, bao gồm cả trận tai họa lớn những năm cuối đời Minh”.

Mọi người vừa nghe liền sửng sốt.

Những năm cuối đời Minh!

Đại tai họa?

Đây là…

Thần y Cát lão ở phía xa vuốt râu của mình, nhanh chóng suy nghĩ, bỗng nhớ đến một chuyện, không nhịn được định lên tiếng hỏi.

Kim Thần lại nói tiếp: “Bệnh bại huyết cũng là một bệnh trong số đó”.

“Theo ghi chép trong ‘trăm chứng bệnh nan y’, độ tuổi của bệnh nhân đều không quá mười tuổi, năm đó tiểu quận chúa yêu quý nhất của Phúc Cung Vương Chu Thường Tuân triều Minh mắc bệnh bại huyết này”.

“Mà người chữa khỏi cho tiểu quận chúa chính là Triệu Chấn Đạo”.

Kim Thần nói rất lớn tiếng, hai chữ chữa khỏi lập tức thu hút sự chú ý của mọi người nhà họ Diêm, tất cả đều quay sang Kim Thần.

Vừa dứt lời, một ông lão chuyên gia bên cạnh lập tức gây khó dễ, lớn tiếng chất vấn.

“Vậy cậu nói xem, Triệu Chấn Đạo chữa khỏi bệnh cho tiểu quận chúa thế nào?”

Kim Thần giơ tờ giấy A4 trong tay: “Giống hệt bài thuốc này”.

“Ha ha ha…”

Các học trò của nhà họ Cát đều bật cười lớn, chỉ vào Kim Thần mỉa mai châm biếm.

“Đi một vòng lớn, thì ra vẫn dùng bài thuốc này!”

“Tôi cứ tưởng Triệu Chấn Đạo giỏi giang thế nào, còn tưởng ông ta sáng tạo ra bài thuốc mới gì, thì ra vẫn không nhảy ra khỏi con đường của người đi trước”.

“Ha ha, cậu nhóc, cậu đang khoe khoang học thức cao sâu của cậu với chúng tôi hả? Đáng tiếc, những điều này không có ai có thể chứng thực”.

Kim Thần thản nhiên nói: “Những điều tôi nói không cần các ông phân biệt thật giả, các ông không có bản lĩnh đó”.

“Các ông chỉ là một đám chuột già, chỉ nhìn thấy một chút sương mù trước mắt”.

Sắc mặt mọi người lập tức sầm xuống, nhìn sang Kim Thần.

Kim Thần bình tĩnh như biển lớn, không tìm thấy một chút gợn sóng.

Kim Thần nói ra câu này đã đâm sâu làm các chuyên gia danh y nhà họ Cát tổn thương sâu sắc.

Có lúc nào đệ tử thân truyền của vua kim châm chịu nỗi nhục lớn như vậy.

Kéo ra một người bất kỳ trong số các giáo sư danh y chuyên gia ngồi đây thì cũng là lão thành Đông y nổi tiếng ghi danh đăng ảnh trên mạng trong ngành Đông Y.

Mỗi năm phòng khám của mình đều tiếp đón vô số bệnh nhân từ khắp nơi trên cả nước.

Thậm chí ở nước ngoài còn có người đến vì ngưỡng mộ đại danh.

Nhưng hôm nay lại bị một tên mua đồng nát mắng mình là con chuột già gần đất xa trời.

Các học trò đều là con chuột già thì vua kim châm thần y Cát lão là cái gì?

Đầu của con chuột chắc?

Đúng là nỗi nhục không thể tha thứ.

Trong đám đông lòng đầy căm phẫn không nén được cơn giận lập tức có người nhảy ra chỉ trách Kim Thần, nghiêm mặt sắc lạnh.

“Cậu nói vậy là có ý gì?”

“Trước mặt sư phụ tôi, cậu dám nói câu này, có phải cậu cố ý không?”

Người nói câu này là tam đồ đệ Dao Thụ Lập của thần y Cát lão, được chân truyền của thần y Cát lão, không những đứng hàng đầu trong số đệ tử của nhà họ Cát, mà còn rất nổi tiếng trong cả nước.

Dao Thụ Lập nghiêm giọng nặng lời, lớn tiếng nói.

“Kim Thần, tôi cảnh cáo cậu, lập tức dập đầu đền tội với sư phụ tôi, nếu không, đừng trách chúng tôi không khách sáo với cậu”.

“Sư phụ tôi là một trong mười đại danh y cả nước, đệ nhất vua kim châm, được hưởng trợ cấp đặc biệt của nhà nước, cậu ngang nhiên dám nghi ngờ bản lĩnh của ông ấy, cậu muốn làm gì?”

“Xin lỗi đi!”

“Quỳ xuống!”

“Nếu cậu không quỳ xuống xin lỗi, hôm nay tôi cho cậu đẹp mặt”.

Thần y Cát lão ở xa cười ha ha, đang định xua tay bảo học trò của mình bỏ qua.

Tuy cậu nhóc này không giữ mồm giữ miệng, khoe khoang khoác lác, nhưng tốt xấu gì cũng là người đàn ông đầu tiên con gái mình khen.

Vừa định làm vậy, Cát Chỉ Nam lại càng nóng vội hơn mình.

Chống nạnh lên tiếng quát mắng các giáo sư chuyên gia đó.

“Im miệng hết cho tôi. Bớt cầm lông gà làm lệnh tiễn đi, mấy người các ông còn không đại diện được cho nhà họ Cát chúng tôi”.

“Ra chỗ khác chơi đi”.

Cô chủ lên tiếng, đám người nhà họ Cát vội im miệng, trong lòng ai nấy đều hối lỗi không thôi, lại quên mất người đàn ông này là đối tượng của cô chủ.

Dao Thụ Lập tức giận bất bình nói: “Tiểu sư muội, cô lại xem trọng người ngoài hơn người trong nhà…”

Cát Chỉ Nam lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận nói: “Liên quan gì đến anh? Chưa đến lượt anh dạy bảo anh ta”.

Cô ta quay đầu lại thấp giọng nói với Kim Thần: “Anh đồng nát, đây là nhà chúng tôi, bố tôi chín mươi tuổi rồi, anh nói những lời này có ý gì?”

“Cho dù bố tôi không phải là vua kim châm thần y gì, thì ông ấy cũng là người già, anh đối xử với người già như vậy hả?”

Khuôn mặt Kim Thần không có chút vẻ hổ thẹn, thản nhiên nói: “Tôi đều nói sự thật”.

“Anh…”

Cát Chỉ Nam lại tăng xông, tức giận nhìn chằm chằm Kim Thần.

Bỗng nhiên, Cát Chỉ Nam khẽ thở dài, rồi hít sâu một hơi, dùng giọng điệu trước nay chưa từng có nhẹ nhàng chậm rãi nói.

“Kim Thần, đừng gây chuyện nữa được không?”

“Bố tôi không chữa khỏi được cho Diêm Khai Vũ, tâm trạng không tốt, bây giờ người nhà họ Diêm cũng rất buồn”.

“Tôi, tôi cũng rất buồn…”

Chuyển biến đột ngột khiến Cát Tuấn Hiên ở một bên bỗng hóa đá, cằm cũng rớt xuống đất, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.

Đây còn là dì út mà mình biết không?

Đây còn là dì út mà mình biết không?

A!

A!

Kim Thần lên tiếng nói: “Tôi đã nói mà các người không tin tôi”.

“Tin anh cái gì?”

“Tôi có thể chữa khỏi cho Diêm Khai Vũ”.

Cát Chỉ Nam đúng là sắp phát điên.

Đối diện với sự cố chấp và bướng bỉnh nhiều lần của Kim Thần, mình đã mềm mỏng cầu xin rồi, tên đồng nát này lại vẫn kiên cường như vậy.

Nhịn hết lần này đến lần khác, nhịn đến không thể nhịn được nữa, cô ta lùi lại hai bước, chỉ vào Kim Thần quát lớn.

“Anhh chữa được cái gì?”

“Anh biết bệnh bại huyết có nghĩa là gì không?”

Kim Thần nhìn Cát Chỉ Nam, nhẹ giọng nói: “Bệnh bại huyết, tôi chưa từng nghe nói. Nhưng từ lúc tôi biết bệnh bại huyết là bệnh đông máu…”

“Tôi có thể chắc chắn nói với cô…”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!