Lọc Truyện

Hiện tại, em của anh đang phải chịu việc đối xử không công bằng, nhưng anh lại không có gì là nôn nóng. 

“Có cần tôi gọi điện hỏi giúp không?”, Lục Hàm Yên hỏi. 

Trần Quang Huy lắc đầu nói: “Được rồi, có thể con bé không thích hợp với công việc ở cục tài chính, nhờ cô gọi điện thì tôi lại nợ cô một ân tình, tôi không muốn như vậy. Giữa hai chúng ta, tiền trao cháo múc, thù lao cô cần trả thì nên trả đi”. 

Lục Hàm Yên cũng hết cách, nhưng cô ta vẫn lấy điện thoại ra, lật tìm danh bạ rồi bấm số gọi. 

Trong lúc chờ điện thoại kết nối, Lục Hàm Yên nói với Trần Quang Huy: “Anh giúp Diệp Ngọc Sơn, thật ra cũng đang giúp tôi. Hiện tại anh không đòi ly hôn với tôi là đang giúp tôi đấy, tôi sẽ hoàn trả phần ân tình này, lần này coi như trả lại ân tình cho anh, không liên quan đến tiền…” 

Còn chưa nói dứt câu thì điện thoại đã được kết nối. 

“Cục trưởng Kiều, tôi là Lục Hàm Yên đây, hôm tôi kết hôn, anh cũng có đến tham dự, tôi nhìn thấy anh nhưng chưa kịp chào hỏi, anh xem khi nào rảnh, tôi mời anh nhé!”, Lục Hàm Yên cười nói. 

Trần Quang Huy không nghe được nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người họ, nhưng anh nghe thấy Lục Hàm Yên nhắc đến Khám Chính Đức, cô ta còn nói sẽ đề cập việc này với Khám Chính Đức, còn về kết quả thì cục trưởng Kiều cần phải đến gặp Khám Chính Đức một chuyến, tuy nhiên, cô ta có thể sắp xếp một vài cơ hội để bọn họ có thể gặp nhau trong khách sạn. 

Đến khi chuẩn bị cúp máy, đột nhiên Lục Hàm Yên nói: “Cục trưởng Kiều, có việc thế này, em gái của chồng tôi vừa vào cục của anh, nào ngờ cô bé lại sắp bị đuổi, đang khóc bù lu bù loa với tôi đây này”. 

Kế đó, Lục Hàm Yên lại giải thích cặn kẽ một phen, rồi đối phương lại nói gì đó, chỉ nghe Lục Hàm Yên vâng vâng dạ dạ liên hồi. Mãi đến khi đã cúp điện thoại, cô ta mới quay sang nhìn Trần Quang Huy và nói: “Tôi đã trả xong ân tình cho anh, sau này chúng ta có qua thì có lại”. 

“Xong rồi à?”, Trần Quang Huy nhíu mày hỏi. 

“Bọn họ vốn định giải quyết cục diện rối rắm mà Diệp Ngọc Sơn để lại, cho nên em gái anh chắc chắn sẽ nằm trong danh sách bị sa thải. Vừa vào không bao lâu, hiển nhiên cô bé sẽ trở thành đối tượng bị thanh lý rồi, giờ thì không sao nữa, Kiều Văn Cương vốn nhắm đến vị trí cục trưởng, chỉ là chưa tìm được cách, tôi nói với anh ta rằng hãy đi tìm tổng giám đốc Khám thử xem”, Lục Hàm Yên nói. 

Trần Quang Huy kinh ngạc nói: “Nghe đồn Khám Chính Đức chính là người đứng đầu tổ chức ngầm ở thành phố Đông Cảng, xem ra chuyện này là thật!” 

Nghe vậy, Lục Hàm Yên liếc nhìn anh một cái, rồi nói: “Sau này bớt nói đến mấy chuyện này đi, tôi không hi vọng anh gặp chuyện không may, đến thời điểm, cầm tiền lại không có mạng mà xài thì chẳng phải là chuyện rất đáng buồn à?” 

Trần Quang Huy cười khổ: “Tôi không rõ, Diệp Ngọc Sơn đã chết rồi, cô cũng biết đứa nhỏ này là con ai, sao cứ phải giữ nó làm gì, chẳng lẽ là để có câu trả lời với người nhà thôi sao?” 

Lục Hàm Yên nhìn Trần Quang Huy rồi nói: “Trước kia quả thực tôi có ý nghĩ như vậy, nhưng giờ thì không phải”. 

“Cô có ý gì, con người tôi tự có điểm giới hạn, cô đừng hiểu sai…”, Trần Quang Huy nói. 

“Tôi không nghĩ sai, là anh hiểu sai, tiền phải đưa anh, tôi sẽ không đưa thiếu một xu, nhưng anh cũng nên hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ của mình”. 

“Trách nhiệm gì? Nghĩa vụ gì? Tốt nhất cô nên nói cho rõ ra, để tôi còn chuẩn bị tâm lý thật tốt!”, Trần Quang Huy nói. 

Lục Hàm Yên không giải thích, chỉ nói rằng đến thời điểm anh tự khắc sẽ biết. 

Trần Quang Huy cũng lười phải giằng co với cô ta, anh quay về phòng ngủ bù, đến khi tỉnh lại thì nhận được một cái địa chỉ do Cao Ninh gửi đến, cậu ta muốn hẹn anh. 

Rốt cuộc cái chết của Diệp Ngọc Sơn là ngoài ý muốn hay có kẻ dàn xếp, hiện tại rất khó nói, Trần Quang Huy muốn hỏi Cao Ninh thử xem có thể tra ra được tin gì từ nội bộ Cục công an không. 

Quẹo bảy lần tám lượt, cuối cùng, Trần Quang Huy cũng đến địa điểm hẹn, đây là một phòng tắm khá kín đáo. 

Lúc anh đến, Cao Ninh đang ngâm mình trong hồ. 

“Nơi này đúng là khó tìm”, Trần Quang Huy đứng bên bờ hồ, nói. 

“Cởi đồ ra, cùng ngâm mình với tôi đi, mấy ngày nay luôn phải trực ca đêm, người tôi thối chết rồi. Lúc anh gọi điện cho tôi, tôi còn chưa hết ca đấy”, Cao Ninh nói. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!