Lọc Truyện

Khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức Trần Quang Huy đang chìm trong cơn mê man, anh găp một cơn ác mộng, mơ thấy bản thân bị vô số bàn tay gớm ghiếc trồi lên từ địa ngục túm chặt lấy cổ chân mình, muốn kéo anh xuống cùng. 

Nhưng anh sống chết ôm chặt lấy một gốc cây khô, dưới cái nóng thiêu đốt của địa ngục, cái cây chết rục đó cũng lung lay chực đổ, đúng lúc khi gốc cây cuối cùng cũng không chống đỡ nổi sức nặng của anh nữa mà ầm ầm ngã xuống thì anh bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình tỉnh giấc. 

Cả người Trần Quang Huy ướt đẫm, lúc tỉnh dậy vẫn đang chảy mồ hôi đầm đìa. 

Nhìn màn hình di động lóe sáng trên mặt bàn cạnh giường ngủ, anh nhất thời không phân biệt được là hiện thực hay mơ. 

“Alo, chị dâu à, muộn như vậy rồi…”, Trần Quang Huy còn chưa nói xong đã bị lời nói của Tổ Văn Quân dọa chết đứng. 

"Chị dâu, chị nói cái gì, là thật sao? Có chắc chắn không?", Trần Quang Huy ngồi bật dậy, bàn tay có chút run rẩy. 

"Chắc chắn, người được đưa tới bệnh viện rồi, tài xế và anh ấy đều thiệt mạng, bây giờ tôi sẽ tới đó, cậu có thể đi cùng tôi không?", Tổ Văn Quân thấp giọng hỏi. 

"Chị đợi tôi một lát, tôi qua đó ngay đây", Trần Quang Huy lập tức đáp. 

Sau khi cúp máy anh vẫn không dám tin đây là sự thực, hôm qua anh vừa gặp Diệp Ngọc Sơn, sao bỗng nhiên lại gặp tai nạn ô tô rồi, nghĩ thế nào cũng thấy giống như một câu chuyện tán dóc. 

Nhưng anh tin Tổ Văn Quân sẽ không nói xằng bậy, vì vậy liền vội vàng mặc quần áo, mượn xe từ khách sạn phóng tới nhà chị ta. 

Lúc đến thì Tổ Văn Quân đã đang đứng đợi ở cửa, Trần Quang Huy rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng nhất thời không hỏi đươc ra khỏi miệng, bởi Tổ Văn Quân cũng chỉ vừa nhận được điện thoại thông báo, cũng không biết cụ thể tình hình. 

“Chị dâu, đây không phải là sự thật phải không?", hai người xuống xe, Trần Quang Huy dìu Tổ Văn Quân rảo nhanh bước chân về phía đại sảnh bệnh viện. 

Cảnh sát giao thông cũng như các đồng chí lãnh đạo Cục Tài chính và người của văn phòng Ủy ban thành phố đều đã chờ sẵn. 

Diệp Ngọc Sơn không phải là người tầm thường, anh ta là Cục trưởng Cục Tài chính của thành phố Đông Cảng, hơn nữa còn sắp được thăng chức phó thị trưởng, chuyện này nếu xử lý không thỏa đáng rất dễ bị người có động cơ thầm kín lợi dụng, nếu vì việc này mà gây ra dư luận xáo động ở mức độ nhất định thì ai trong số bọn họ cũng gánh không nổi trách nhiệm. 

Cảnh sát giao thông giải thích ngắn gọn một lượt cho Tổ Văn Quân về vụ việc, chiếc xe rẽ quá nhanh ở khúc cua nên mất lái lao ra khỏi hàng rào bảo vệ rồi rơi xuống một vách đá cao hàng chục mét, hiện tại rất khó xác định đây là lỗi của tài xế hay do thiết kế đường có vấn đề nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra sự cố ở khu vực này. 

Bác sĩ nói, khi người được đưa tới bệnh viện đã không có dấu hiệu của sự sống, thời gian trì hoãn quá lâu, nơi đó không có người đi đường qua lại, khi đội tuần tra phát hiện ra thì đã quá muộn. 

Tổ Văn Quân không nói một lời, được bác sĩ và cảnh sát giao thông đưa đến nhà xác, Trần Quang Huy cũng nhanh chóng theo sau. 

Khó có thể nói tình cảm của cô ta dành cho Diệp Ngọc Sơn sâu sắc đến mức nào, trong suốt quá trình, chị ta không rơi một giọt lệ, cũng không chất vấn hay trả lời câu hỏi, cứ như vậy đứng lặng trước di thể của chồng mình. 

Tấm vải trắng được vén lên, nằm đó là gương mặt thân quen nhưng nay đã âm dương cách biệt. 

Tổ Văn Quân vội che miệng, như sợ bản thân sẽ không kìm được mà bật khóc thành tiếng, cái gọi là gặp mặt một lần chẳng qua chỉ là nhận dạng thi thể mà thôi, cho nên chưa đầy năm phút đã kết thúc. 

Tổ Văn Quân từ chối lời chia buồn từ mọi người trong đơn vị công tác của Diệp Ngọc Sơn và văn phòng ủy ban thành phố, đi thẳng ra xe của Trần Quang Huy. 

"Chị dâu, đêm khuya như vậy anh họ lên núi làm gì vậy?”, Trần Quang Huy hỏi. 

“Cậu cũng tin anh ấy chết vì tai nạn xe sao? Sẽ trùng hợp ngẫu nhiên như vậy à?”, sự tức giận bùng lên trong mắt Tổ Văn Quân khiến người ta không rét mà run. 

Trần Quang Huy sửng sốt nhìn lại Tổ Văn Quân ở ghế sau. 

“Lúc tan sở anh ấy có gọi điện cho tôi, nói là Khám Chính Đức mời anh ấy dùng bữa, còn có thư ký thành ủy Cừu Thừa An, cho nên không thể không đi, kết quả lại xảy ra tai nạn, vả lại đêm nay thời tiết rất tốt, không mưa không gió, anh ấy phải sốt ruột đến mức nào mới có thể mất lái rơi xuống núi đây?”, Tổ Văn Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói. 

Trong lòng Trần Quang Huy chấn động, hỏi: “Chị dâu, ý của chị là chuyện này có liên quan đến Khám Chính Đức?” 

Tổ Văn Quân lắc đầu: “Tôi không biết. Có rất nhiều chuyện anh trai cậu đều không nói với tôi, tôi cũng không biết anh ấy giấu mình bao nhiêu việc, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến người khác nổi lên động cơ giết người đây?” 

Trần Quang Huy hiểu ra Tổ Văn Quân không tin cái chết của Diệp Ngọc Sơn là một vụ tai nạn xe ngoài ý muốn, mà hoài nghi có người động tay động chân vào, chỉ là chị ta không biết vì sao đối phương lại muốn ra tay ác độc như vậy. 

"Vậy chị muốn làm gì?" 

Tổ Văn Quân vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Việc này không thể cứ bỏ qua như vậy, tôi phải tới tìm thư ký Cừu hỏi xem anh ấy có tới nhà của Khám Chính Đức hay không, có gặp anh cậu hay không, người chết rồi, chỉ qua loa một câu tai nạn xe liền muốn khép lại, sao có thể dễ dàng như vậy được?” 

Thái độ của Tổ Văn Quân ngược lại có chút khiến Trần Quang Huy ngạc nhiên, anh còn tưởng rằng chị ta không quá mặn mà với Diệp Ngọc Sơn, không ngờ khi việc rơi tới đầu lại hăng máu như vậy. 

“Hỏi ông ta có tác dụng sao? Vấn đề là phải điều tra xem đây rốt cuộc có phải là tai nạn xe hay xe gặp vấn đề gì hay không mới là quan trọng nhất”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!