Lọc Truyện

Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 32: Tê cả da đầu

Lục Hàm Yên không quan tâm đến lời anh nói, hỏi: “Anh có thể giúp tôi một việc không, đừng nói cho Diệp Ngọc Sơn biết đứa bé này là con của ai, có được không?” 

“Cần gì phải thế, dù sao anh họ tôi cũng biết đứa bé này không phải con mình, là con của ai cũng đều không quan trọng, cho dù là con của tên vô gia cư dưới bãi đỗ xe, anh họ tôi cũng sẽ không ghen đâu”, Trần Quang Huy độc mồm như thể muốn dồn Lục Hàm Yên vào chỗ chết vậy. 

“Tôi đồng ý một ngày mười nghìn, đến khi nào tôi sinh con xong thì dừng, lúc đó tôi sẽ chủ động ly hôn với anh, chắc chắn sẽ không bấu víu lấy anh đâu. Nhưng chúng tôi thật sự muốn hợp tác với anh họ của anh, Khám Chính Đức là sếp tôi, tôi cũng chẳng còn cách nào khác cả. Tôi có nỗi khổ tâm nên xin anh hiểu cho, từ đó phối hợp với tôi thuyết phục anh họ anh, có được không?”, cuối cùng thái độ của Lục Hàm Yên cũng dịu đi. 

Buổi tối, Diệp Ngọc Sơn gọi điện thoại cho Tổ Văn Quân, nói là Khám Chính Đức hẹn anh ta ngày mai gặp nói chuyện, Thư ký Cừu cũng sẽ đi chung, có thể tối nay sẽ trở về. 

Diệp Ngọc Sơn vốn không định đi gặp Khám Chính Đức, anh ta biết sau lưng Lục Hàm Yên có bóng dáng của gã ta, và cũng đã từng nghe phong thanh tin đồn về Lục Hàm Yên và Khám Chính Đức, nhưng anh ta không thể không đi, bởi vì Khám Chính Đức cho anh ta một lý do khó có thể từ chối, thư ký thị uỷ Cừu Thừa An cũng sẽ tới. 

Nếu là trước đây, Diệp Ngọc Sơn nhất định sẽ không có áp lực về tâm lý chút nào, nhưng kể từ sau khi xảy ra chuyện của Lục Hàm Yên, lòng cảnh giác của anh ta luôn cao chưa bao giờ có. 

Lại thêm sự ân cần dạy bảo mỗi ngày của vợ anh ta Tổ Văn Quân đã giúp anh ta nhận ra được một điều, đó là tiếp xúc với những doanh nhân này thật sự rất nguy hiểm. 

Khi tiếp xúc với những doanh nhân giàu nứt đố đổ vách này, quả thật rất khó để phân biệt được ai là con mồi, ai là thợ săn. 

Diệp Ngọc Sơn không bao giờ cảm thấy chán ghét khi tiếp xúc với doanh nhân, bởi vì anh ta có thể có được danh dự và khoái cảm khi được tâng bốc, cũng như nhận được tất cả những dịch vụ khó nói và các lợi ích vô hình khác. 

Nhưng dạo gần đây anh ta rất ghét tiếp xúc với Khám Chính Đức, bởi vì người này không chỉ là một con rắn ham ăn muốn lấy được lợi ích từ chỗ anh ta. Ở trong mắt anh ta, Khám Chính Đức đã tiến hoá thành một con linh cẩu trên thảo nguyên. Linh cẩu có biệt danh là bác sĩ khoa Hậu môn trên thảo nguyên, thông cửa sau là sở trường của bọn chúng. 

Lần này chuyện của Lục Hàm Yên và anh ta đã suýt chút nữa để gã ta thông cửa sau thành công. 

Nhưng Cừu Thừa An là quý nhân của anh ta, anh ta không thể không đi được. 

Biệt thự của Khám Chính Đức nằm dưới chân núi vùng ngoại ô thành phố. Nơi đây là khu biệt thự do Khám Chính Đức khai phá, nghe nói phong thuỷ cực tốt, những nơi có tầm nhìn đẹp gần trên núi đều được bán tượng trưng cho các lãnh đạo trong thành phố, còn tầm nhìn xấu hơn bên dưới mới bán cho người bình thường. 

Vì vấn đề bố cục của khu biệt thự này nên có một truyền thuyết, ngoài những căn biệt thự, phía cực Nam có tầm nhìn xấu nhất là tám toà nhà cao bảy tầng tượng trưng cho tám nén hương, trên nó những biệt thự bình thường kia là đồ cúng, còn ở phía cực Bắc khu này chính là biệt thự của Khám Chính Đức nằm trên đỉnh cao nhất cũng như nơi cao nhất, được những người bên thờ cúng. 

Trên quảng trường bên ngoài khu biệt thự có một pho tượng chắp tay trước ngực tượng trưng cho việc cầu nguyện và quỳ lạy, những người quỳ lạy đương nhiên là người dân thành phố Đông Cảng cách đây năm cây số về phía Nam. Đây là bản thiết kế của một bậc thầy phong thuỷ, mục đích là giúp Khám Chính Đức hấp thu phúc của những người dân này dồn lên người mình, kéo dài tuổi thọ, thăng quan tiến chức như diều gặp gió. 

Diệp Ngọc Sơn không muốn đến đây, bởi vì mỗi lần tới đây anh ta đều cảm thấy cả người mình không được tự nhiên. 

Mà lần này càng hơn nữa. 

“Thư ký Cừu đâu rồi? Vẫn chưa tới à?”, sau khi đến Diệp Ngọc Sơn được dẫn vào phòng trà, ngồi ở đây uống trà có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh thành phố Đông Cảng. 

“Vẫn chưa tới. Ngọc Sơn, hôm nay tôi mời cậu đến là vì muốn nhờ cậu một việc, có thể phiền cậu làm mối giúp không?”, Khám Chính Đức hỏi. 

“Chuyện gì?”, Diệp Ngọc Sơn cảnh giác hỏi ngược lại. 

Lúc này, một cô gái trẻ tuổi bước vào mỉm cười chào hỏi Diệp Ngọc Sơn, anh ta lập tức cảm thấy da đầu mình tê dại. 

“Chú Diệp, lâu rồi không gặp”, cô gái cười hết sức tự nhiên ngồi xuống giữa hai người, cầm bình trà lên rót cho Diệp Ngọc Sơn một ly trà. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!