An Lâm nhìn Lâm Hiểu Hiểu bằng ánh mắt hết sức hài lòng, cô ta cầm lấy bút và tấm chi phiếu đặt trên tủ đầu giường, viết ra sáu con số rồi đưa cho Lâm Hiểu Hiểu, sau đó chậm rãi nói: “Đây là phần thưởng lần này của cô.”
“Lâm Hiểu Hiểu, sau này làm việc nhớ chú tâm hơn một chút, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cô.”
Lâm Hiểu Hiểu vội gật đầu, đưa tay nhận lấy tấm chi phiếu của An Lâm.
Phía bên kia, Thời Ngọc Thao đang mang vẻ mặt nặng trĩu đi thang máy lên tầng 16, bước đến phòng bệnh của Đường Du Nhiên mà lòng dạ không yên, anh dừng chân ngay lại ở trước cửa.
Thời Ngọc Thao nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, lòng rối như mối tơ vò. Anh không biết mình đã đứng đó mất bao lâu, cho đến khi một y tá thay thuốc xuất hiện, thấy Thời Ngọc Thao đứng ngẩn người trước cửa phòng bệnh thì không khỏi hiếu kỳ, thì lập tức hỏi: “Anh gì ơi, anh đứng đây làm gì thế?”
Nghe tiếng nói Thời Ngọc Thao mới bừng tỉnh, anh hé miệng định nói gì đó, nhưng y tá nọ đã đẩy cửa bước vào trong.
Cửa phòng vừa mở ra, Đường Du Nhiên đang nằm trên giường đúng lúc nhìn thấy ngay Thời Ngọc Thao đứng ở cửa.
Y tá đi vào trong trước, nhanh tay thay thuốc cho Đường Du Nhiên rồi rời khỏi phòng bệnh.
Cô nhíu mày nhìn Thời Ngọc Thao vẫn còn đứng nguyên trước cửa phòng bệnh, không biết có phải do cô ảo giác hay không, cô cứ có cảm giác như sau chuyến đi này nhìn Thời Ngọc Thao có gì đó rất lạ.
Advertisement
Thấy Thời Ngọc Thao như vậy, Đường Du Nhiên không nhịn được lập tức nói: “Sao vậy Thời Ngọc Thao? Anh định đứng đó đến bao giờ?”
Lúc này anh mới bước vào phòng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, lòng anh như bị một bàn tay vô hình níu lấy, khiến hô hấp trở nên khó khăn vạn phần.
Bắt anh phải tự nói ra lời chia tay với Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao thật sự không thể làm được.
Đường Du Nhiên yên lặng nhìn anh, cảm giác kỳ lạ càng lúc càng rõ ràng, trong lòng có cô chút bất an mơ hồ, cô nói với anh: “Anh làm sao vậy? An Lâm xảy ra chuyện gì sao?”
Đường Du Nhiên còn chưa nói hết, Thời Ngọc Thao đột nhiên nắm chặt lấy tay cô, thì thào bằng chất giọng trầm khàn: “Không sao, chút trở ngại nhỏ mà thôi, anh đã giải quyết hết rồi, An Lâm cũng không sao cả.”
Advertisement
Nghe Thời Ngọc Thao nói thế, cô gật đầu: “Không sao là tốt rồi.”
Thấy ánh mắt chất chứa tâm sự cùng cái vẻ ấp úng như muốn nói lại thôi của Thời Ngọc Thao, cô lại nói: “Thời Ngọc Thao, anh có chuyện gì muốn nói với em sao?”
“Không có… Không có gì đâu.” Thời Ngọc Thao lập tức chối bỏ, anh nghiến chặt răng, đôi mắt sâu thăm thẳm của anh lướt đến chỗ Đường Du Nhiên, anh chăm chú nhìn cô mà không nói gì.
Đủ rồi, ít nhất cũng phải đợi đến khi sức khỏe cô tốt hơn rồi nói cũng không muộn.
Thời Ngọc Thao âm thầm quyết định trong lòng, anh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, thấy giờ cũng đã hơn mười giờ đêm, anh đưa tay dém góc chăn kỹ càng cho Đường Du Nhiên, khẽ nói: “Giờ cũng trễ lắm rồi, em ngủ sớm một chút đi, anh giúp em trông bình thuốc, em ngủ một chút đi.”
Đường Du Nhiên vốn đã hơi mệt trong người, thêm việc mang thai càng khiến cô thèm ngủ, nếu không phải cô cố thức đợi Thời Ngọc Thao quay về, cô cũng đã sớm đi ngủ rồi.
Giờ nghe anh nói thế, Đường Du Nhiên vô cùng yên tâm, cô ngoan ngoãn gật đầu nói với anh: “Trễ rồi, anh cũng lên đây ngủ đi, thuốc cứ để y tá trông cho.”
Hai gò má chợt ửng đỏ, cô nhích người vào trong một chút, nhường nửa bên giường còn lại, nhìn Thời Ngọc Thao: “Giường rộng lắm, nằm đủ mà… Hôm nay anh cũng đã mệt rồi…”
Nghe được lời nói của Đường Du Nhiên, anh bất giác cảm thấy ấm lòng, khuôn mặt điển trai vẫn luôn nặng nề lại xuất hiện nét rạng ngời hiếm hoi, anh vươn tay xoa nhẹ đầu Đường Du Nhiên một cách đầy cưng chiều, ánh mắt đầy ý cười nhìn cô, dịu dàng nói: “Anh chưa mệt lắm đâu, em cứ ngủ trước đi, đợi em tiêm thuốc xong anh sẽ ngủ.”
“Ừm… Được rồi…” Đường Du Nhiên ngáy ngủ đáp lại anh, cô thật sự rất mệt, đến chuyện quan trọng như mang thai cũng quên báo cho Thời Ngọc Thao một tiếng.
Có Thời Ngọc Thao ở bên cạnh, Đường Du Nhiên tìm lại được cảm giác an toàn đã lâu không thấy, chẳng bao lâu sau đã hoàn toàn chìm vào mộng đẹp.
Nhìn Đường Du Nhiên nằm thở đều đều, anh không kiềm được nụ cười cưng chiều bên khóe môi.
Đôi mắt còn ý cười bỗng chốc đỏ ửng, hai tay buông thõng bên hông siết chặt thành nắm đấm.
Một giây sau, anh thả lỏng nắm tay, mím chặt môi, bất giác giơ tay chạm khẽ lên môi của Đường Du Nhiên.
Lúc cô vẫn còn tỉnh, anh không hề dám chạm môi cô dù chỉ một chút.
Thời Ngọc Thao cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn phớt lên đôi môi mềm.
Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, đợi đến khi thuốc đều đã được pha, y tá tiêm đầy đủ cho Đường Du Nhiên xong, anh vẫn không nỡ rời đi.
Nếu không phải An Lâm mượn điện thoại Lâm Hiểu Hiểu gửi tin nhắn, Thời Ngọc Thao thật sự muốn ngồi với Đường Du Nhiên suốt cả đêm.
Nhận được tin nhắn, Thời Ngọc Thao nhíu mày, không thể làm gì khác hơn, anh bèn rón rén bước ra khỏi phòng bệnh, đến phòng bệnh của An Lâm ở tầng 17.
“Trễ rồi sao em còn chưa ngủ? Bác sĩ nói em phải ngủ sớm thì sức khỏe mới nhanh khá lên được.”
Thời Ngọc Thao vừa bước vào đã nói như thế với An Lâm.
Thấy anh quan tâm mình như thế, lòng An Lâm lại không lòng được, trong lòng lại dâng lên nổi ngọt ngào, cô ta mỉm cười nhìn anh nói: “Anh chưa trở lại sao em ngủ được?”
Thời Ngọc Thao nghe vậy thì lập tức cứng đờ, lại nghe An Lâm nói với Lâm Hiểu Hiểu vẫn còn ở trong phòng bệnh: “Được rồi Hiểu Hiểu, giờ có Ngọc Thao ở với tôi rồi, cô về khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Vâng, chị An Lâm.” Lâm Hiểu Hiểu hết sức biết điều đáp, cô ta lập tức rời đi.
Lâm Hiểu Hiểu vừa đi, căn phòng rộng rãi giờ chỉ còn lại hai người An Lâm và Thời Ngọc Thao.
Ánh mắt An Lâm tràn đầy mong đợi nhìn Thời Ngọc Thao: “Ngọc Thao, anh đã nói cho Đường Du Nhiên biết chưa?”
“Vẫn chưa.” Thời Ngọc Thao không định giấu An Lâm nên cứ thế nói thẳng.
Thời Ngọc Thao vừa nói xong, ánh mắt An Lâm bỗng chốc tối sầm lại, nụ cười gượng cứng bên mép, sắc mặt lạnh đi vài phần.
Rất nhanh cô ta đã ứa nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ngọc Thao à… Có phải anh vẫn còn thích Đường Du Nhiên đúng không? Không nỡ bỏ người ta chứ gì?”
Nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của An Lâm, Thời Ngọc Thao đưa tay xoa hàng lông mày vẫn luôn giật nãy giờ, anh trầm giọng nói: “An Lâm, em đừng như vậy mà… Trước hết đừng kích động.”
“Anh chưa nói hết mà.”
“Chuyện đã đồng ý với em anh tuyệt đối sẽ không đổi ý, chỉ là bây giờ sức khỏe của Du Nhiên không được ổn định, vẫn còn phải nằm viện, anh muốn đợi cô ấy khá hơn một chút rồi nói cũng không muộn.”
Nghe được lời nói của Thời Ngọc Thao, ánh mắt An Lâm lại trầm xuống vài phần, cô ta nhìn kỹ vào đôi mắt của Thời Ngọc Thao, giờ cô ta đang rất hoài nghi, không biết liệu anh đã biết chuyện Đường Du Nhiên mang thai hay chưa.
Trên lý thuyết, dựa vào tính cách của Thời Ngọc Thao, nếu anh biết chuyện Đường Du Nhiên mang thai, e rằng cô ta sẽ không dễ dàng ép anh chia tay Đường Du Nhiên đến thế.
Lòng An Lâm không kiềm được mà muốn thăm dò một phen, cô ta nhìn Thời Ngọc Thao hỏi: “Cô Đường sao rồi? Có bị thương không?”
Nghe An Lâm hỏi vậy anh cũng không suy nghĩ gì nhiều, gật đầu trả lời An Lâm: “Ừm, bụng dưới bị thương do người ta đá vào.”
Nhìn vẻ mặt Thời Ngọc Thao không giống như đang nói dối, lòng cô ta thầm bật ra tiếng cười lạnh, xem ra Đường Du Nhiên vẫn chưa nói chuyện mình mang thai cho Thời Ngọc Thao viết.
Tốt quá đi mất!
An Lâm híp mắt lại, để lộ sự thâm độc ẩn sâu trong ánh mắt, không sao, nếu Thời Ngọc Thao vẫn không thể tự nói với Đường Du Nhiên, vậy thì cô ta sẽ không ngại giúp anh một tay đâu.
An Lâm ngước mắt nhìn Thời Ngọc Thao nói: “Chỉ bị đá có một cái thôi mà, chắc là chỉ bị thương ngoài da thôi, chắc không nghiêm trọng thế chứ?”
Không đợi Thời Ngọc Thao trả lời, An Lâm lại nói tiếp: “Ngọc Thao à, hay ngày mai anh đến nói rõ với Đường Du Nhiên đi… Dù sao sớm muộn gì cũng phải nói thôi. Vả lại em cũng không thể đợi được nữa, ngày nào anh vẫn chưa chia tay với Đường Du Nhiên, ngày đó em vẫn không thể nào yên tâm được.”
“Được không anh? Ngọc Thao à, đồng ý với em đi mà.”
Nghe lời An Lâm nói, Thời Ngọc Thao nhíu mày lại, đúng vậy, sớm muộn gì cũng phải nói cho rõ ràng, kéo dài thì được ích lợi gì chứ.
Chi bằng dứt khoát một lần.
Ánh mắt Thời Ngọc Thao nặng trĩu đi: “Anh biết rồi, ngày mai anh sẽ nói với cô ấy.”
Thấy Thời Ngọc Thao trả lời như thế, An Lâm lập tức gật đầu, căn phòng rộng lớn lại vang lên tiếng của Thời Ngọc Thao: “Được rồi An Lâm, cũng khuya rồi, em mau ngủ đi.”
An Lâm đáp lại, cô ta vươn đến nắm lấy tay Thời Ngọc Thao, ánh mắt như lưu luyến không nỡ rời xa: “Ngọc Thao, nếu em ngủ, anh vẫn sẽ ở đây với em chứ?”
“Em ngủ đi, anh ở đây mà.” Thời Ngọc Thao gật đầu.
Nghe vậy, nụ cười trên môi An Lâm càng tươi hơn, cô ta nhìn Thời Ngọc Thao gật đầu: “Được, sáng mai tỉnh dậy, người đầu tiên em nhìn thấy chắc chắn phải là anh.”
An Lâm vừa nói vừa áp bàn tay gượng cứng của Thời Ngọc Thao lên gò má mình, lúc này mới nhắm hai mắt đi vào giấc ngủ.
Thời Ngọc Thao cứng đờ ngồi bên giường bệnh, thấy An Lâm đã thở đều đều ngủ say, anh nhíu mày rút bàn tay nãy giờ vẫn luôn bị An Lâm nắm chặt.
Một đêm trôi qua không xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm hôm sau, người đầu tiên An Lâm nhìn thấy đúng là Thời Ngọc Thao.
Tâm trạng cô ta khá hơn rất nhiều.