Hơn nữa người phụ nữ này còn là bạn thời thơ ấu của Thời Ngọc Thao, lại là mối tình đầu của Thời Ngọc Thao, thậm chí An Lâm đã từng suýt mất mạng vì cứu Thời Ngọc Thao.
Điều này khiến Đường Du Nhiên không khỏi nghi ngờ tình cảm của mình và Thời Ngọc Thao… thậm chí cô còn cảm thấy, có lẽ nào bây giờ Thời Ngọc Thao ở bên cô chỉ vì cảm giác mới mẻ không, thật ra trong lòng Thời Ngọc Thao người anh yêu thật sự là An Lâm mới đúng, dù sao hai người Thời Ngọc Thao và An Lâm có tình cảm nhiều năm như vậy, còn tình cảm của cô và Thời Ngọc Thao chỉ mới vỏn vẹn vài tháng ngắn ngủi.
Tình cảm chỉ mấy tháng làm sao sánh lại tình cảm hơn hai mươi năm chứ…
Thời Ngọc Thao thấy dáng vẻ buồn bã của Đường Du Nhiên, anh không nhịn được đưa tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn lành lạnh của Đường Du Nhiên.
“Du Nhiên, có một chuyện anh phải giải thích rõ ràng với em.”
Thời Ngọc Thao vừa dứt lời, động tác đang chuẩn bị hất tay Thời Ngọc Thao ra của Đường Du Nhiên chợt dừng lại, khẽ cắn môi, Đường Du Nhiên im lặng một lát, sau đó bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn Thời Ngọc Thao.
Cô cũng muốn nghe Thời Ngọc Thao giải thích, muốn xem thử rốt cuộc trong lòng Thời Ngọc Thao đang nghĩ gì.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Thời Ngọc Thao nhìn thẳng vào Đường Du Nhiên, giải thích từng câu từng chữ rõ ràng: “Du Nhiên, anh vừa nghe Quý Viêm Phong nói rồi, chuyện không như những gì em nhìn thấy đâu.”
“Lúc đó sau khi nghe tin Quý Viêm Phong đã cứu em ra ngoài thành công, em không biết anh vui cỡ nào đâu!”
Advertisement
Thời Ngọc Thao nói xong, bàn tay to lớn lại càng nắm chặt lấy tay Đường Du Nhiên hơn, giống như sợ sẽ không được gặp lại Đường Du Nhiên nữa.
“Sau đó lại nghe nói em đã bị thương, anh rất nóng lòng muốn bay ngay đến bên cạnh xem em thế nào, lúc đó anh đã lái xe chạy đến bệnh viện ở vùng ngoại ô phía đông.”
“Nhưng lúc đi được nửa đường, anh bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi, nói là An Lâm xảy ra chuyện.”
“Lúc An Lâm được cứu ra, trên người bị trúng đạn, tử cung chảy nhiều máu, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, cha mẹ của An Lâm đều ở nước ngoài, trong thời gian ngắn không thể trở về ngay được.”
“Trong tình huống nguy cấp như vậy, lúc đó anh không thể không chạy qua chỗ An Lâm trước, em biết đó, An Lâm đã từng cứu anh một mạng, anh nợ cô ấy rất nhiều.”
Nói xong Thời Ngọc Thao chợt dừng lại, sau đó giọng điệu vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng nói với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, anh chỉ thấy áy náy với An Lâm mà thôi!”
Advertisement
Thời Ngọc Thao cố tình không nói ra sự thật.
Dứt lời, Thời Ngọc Thao nắm chặt tay Đường Du Nhiên, đặt tay cô lên vị trí trái tim đang đập của mình nói: “Trái tim anh rất nhỏ, chỉ có thể chứa được mỗi em, những người khác không thể bước vào được nữa.”
Cả người Đường Du Nhiên chợt cứng đờ, lòng bàn tay cô có thể cảm nhận rất rõ ràng trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực Thời Ngọc Thao, cô ngẩn ra một lát lại nghe thấy giọng nói trầm thấp êm tai của Thời Ngọc Thao tiếp tục vang lên: “Trước đây em nhìn thấy An Lâm ôm lấy anh khóc, thật ra là vì tuy An Lâm giữ lại được tính mạng, nhưng bởi vì cô ấy trúng đạn sau đó đã phải cắt bỏ tử cung, cả đời này cô ấy sẽ không thể có con được nữa, cho nên trong lúc buồn bã đau lòng cô ấy mới ôm anh khóc.”
“Đó thật sự chỉ là một cái ôm đơn thuần thôi.”
Đường Du Nhiên nghe những lời sau cùng của Thời Ngọc Thao, cô không nhịn được kinh ngạc trừng to đôi mắt nhìn Thời Ngọc Thao, cô không thể ngờ được An Lâm lại bị thương nghiêm trọng đến thế.
An Lâm còn trẻ như vậy đã phải cắt bỏ tử cung, bị tước đi quyền làm mẹ, quả thật rất đáng thương.
Chuyện gì cũng có lý do của nó, lúc đó An Lâm sắp mất mạng rồi, tình trạng vết thương nặng hơn cô nhiều, lại là con gái một thân một mình ở bệnh viện, hơn nữa Thời Ngọc Thao còn nợ An Lâm một mạng, Thời Ngọc Thao đi chăm sóc cô ta trước cũng đúng thôi.
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao giải thích xong, cô quyết định không trách Thời Ngọc Thao nữa.
Cô khó khăn lắm mới được ở bên Thời Ngọc Thao, cô yêu Thời Ngọc Thao, vô cùng yêu anh, trải qua nhiều chuyện như vậy, Đường Du Nhiên thật sự không muốn rời xa Thời Ngọc Thao nữa.
Hơn nữa bây giờ trong bụng cô còn có đứa con của Thời Ngọc Thao.
Nếu Thời Ngọc Thao đã cho cô một lời giải thích thỏa đáng, vậy thì Đường Du Nhiên cũng không muốn truy cứu thêm nữa, cô đã chấp nhận, cô lựa chọn tin tưởng những lời Thời Ngọc Thao nói.
Nghĩ xong Đường Du Nhiên nắm chặt lại bàn tay Thời Ngọc Thao, đôi mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm vào Thời Ngọc Thao, giọng nói không nhịn được hơi khàn khàn vang lên từng câu từng chữ: “Thời Ngọc Thao, lần này em tin anh.”
Nói xong Đường Du Nhiên chợt dừng lại một chút, sau đó lại từ từ nói tiếp: “Nhưng Thời Ngọc Thao, anh đừng lừa em. Nếu như anh không yêu em nữa, vậy thì nói cho em biết sớm, nếu như anh lừa em, em thật sự sẽ không thèm quan tâm anh nữa đâu.”
Dứt lời Đường Du Nhiên cũng không nhịn được rơi nước mắt.
Thời Ngọc Thao thấy gương mặt đầm đìa nước mắt của Đường Du Nhiên, anh cực kỳ đau lòng, vội đưa tay ôm chặt cô vào lòng, nghiêng đầu hôn lên trán cô nói: “Sẽ không đâu, Du Nhiên, anh yêu em, cả đời này cũng chỉ yêu một mình em thôi.”
Nói xong, Thời Ngọc Thao nhẹ nhàng lau sạch những vệt nước mắt trên mặt cho Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên ôm chầm lấy Thời Ngọc Thao, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt anh, khóe môi khẽ mấp máy, đang chuẩn bị nói chuyện mình đã mang thai cho Thời Ngọc Thao biết, nhưng lời vừa đến khóe môi, còn chưa kịp nói ra, một tràng tiếng chuông điện thoại chói tai chợt vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.
Là điện thoại của Thời Ngọc Thao đang reo lên.
Thời Ngọc Thao lấy điện thoại ra xem, vẻ mặt lập tức u ám.
Đường Du Nhiên thấy dáng vẻ của Thời Ngọc Thao cũng không nhịn được hỏi: “Sao vậy? Là ai gọi đến đó?”
Thơi Ngọc Thao lại không hề giấu diếm trả lời Đường Du Nhiên: “Là Lâm Hiểu Hiểu trợ Lý của An Lâm gọi đến.”
Nói xong, anh không đợi Đường Du Nhiên lên tiếng đã cau mày nói tiếp: “Du Nhiên, anh phải nghe điện thoại trước.”
Vừa dứt lời Thời Ngọc Thao đã bấm nghe máy trước mặt Đường Du Nhiên, anh vừa kề điện thoại lên tai, giọng nói vô cùng lo lắng của Lâm Hiểu Hiểu lập tức vang lên: “Cậu Thời, không xong rồi, không xong rồi!”
Thời Ngọc Thao nghe giọng nói hoảng hốt của Lâm Hiểu Hiểu, anh càng cau mày chặt hơn, nghiêm giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho rõ ràng!”
Giọng của Lâm Hiểu Hiểu lúc này mới bình tĩnh trở lại, vội đáp: “Cậu Thời! Không thấy chị An Lâm đâu nữa rồi!”
Đường Du Nhiên nghe Lâm Hiểu Hiểu nói xong, vẻ mặt bỗng chốc trở nên rất khó coi, bây giờ An Lâm vừa mới làm phẫu thuật xong chưa được bao lâu, đang là lúc yếu ớt nhất, vết thương trên người cũng chưa khỏi, một người như vậy chỉ sợ là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
“Không phải đã bảo cô và y tá trông chừng cẩn thận rồi sao? Sao bỗng nhiên lại không thấy người đâu nữa!” Thời Ngọc Thao lạnh lùng nói.
Trong điện thoại lại vang lên tiếng vừa nói vừa khóc nức nở của Lâm Hiểu Hiểu: “Cậu Thời, vừa nãy tâm trạng chị An Lâm không tốt, đầu tiên nổi nóng đuổi y tá ra ngoài, sau đó lại bảo tôi đi mua đồ ăn cho chị ấy, đợi tôi mua đồ ăn quay về thì chị An Lâm đã không còn trong phòng bệnh nữa.”
“Tôi đã tìm y tá hỏi rồi, y tá cũng nói không nhìn thấy chị An Lâm đâu, chỉ có bảo vệ trước cổng bệnh viện nói hình như thấy chị An Lâm đã ra ngoài…”
Thời Ngọc Thao nghe xong khẽ xoa trán, nghiêm giọng nói: “Được, tôi biết rồi, bây giờ cô ở đâu?”
“Bây giờ tôi đang ở trong phòng bệnh của chị An Lâm.”
“Được, tôi qua đó ngay.”
Thời Ngọc Thao nói xong bèn cúp máy.
Đường Du Nhiên dáng vẻ cau mày của Thời Ngọc Thao không nhịn được hỏi: “An Lâm xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Không thấy An Lâm đâu nữa.” Thời Ngọc Thao nói xong lập tức đứng dậy, nhìn Đường Du Nhiên nói: “Du Nhiên, anh đi tìm An Lâm trước, tìm thấy An Lâm anh sẽ quay về ngay, em có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho anh.”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói xong, bàn tay buông thõng hai bên chợt siết chặt lại, cô gật đầu với Thời Ngọc Thao.
Ngay sau đó, Thời Ngọc Thao bước vội ra khỏi phòng bệnh.
Đường Du Nhiên nhìn bóng dáng rời đi không thèm ngoảnh đầu lại của Thời Ngọc Thao, tuy cô đã cố gắng tự nhủ trong lòng rằng Thời Ngọc Thao chỉ vì An Lâm từng cứu anh, Thời Ngọc Thao chỉ coi trọng tình nghĩa mà thôi, nhưng trái tim cô vẫn không nhịn được dấy lên sự chua xót.
Thời Ngọc Thao rời khỏi phòng bệnh của Đường Du Nhiên, anh bước vào thang máy lên tầng 17 tìm Lâm Hiểu Hiểu, Thời Ngọc Thao lúc này vẫn không biết mình vừa bỏ lỡ chuyện gì, mà sau này anh cũng đã hối hận rất nhiều, tại sao lúc đó anh không nghe Đường Du Nhiên nói xong rồi mới rời đi.
Thời Ngọc Thao chạy thẳng đến phòng bệnh của An Lâm, đẩy cửa phòng bệnh ra quả nhiên chỉ thấy mình Lâm Hiểu Hiểu đang đứng trong phòng bệnh trống không.
Lâm Hiểu Hiểu thấy Thời Ngọc Thao, ánh mắt chợt hiện lên vẻ chột dạ, sau đó lại nhanh chóng kiềm chế lại cảm xúc, vẻ mặt hoang mang lo lắng nhìn Thời Ngọc Thao nói: “Cậu Thời, không biết chị An Lâm đã đi đâu rồi… không thể gọi điện thoại cho chị ấy được, tôi đã tìm trong bệnh viện hết một lượt, cũng không tìm thấy chị An Lâm đâu.”
Lâm Hiểu Hiểu đang nói dối, chẳng qua là An Lâm bảo cô ta nói ra những lời này mà thôi.
Đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của An Lâm.
Trong lòng An Lâm hiểu rõ hơn ai hết, bởi vì tình cảnh cô ta gặp phải sẽ khiến Thời Ngọc Thao lại càng thấy áy náy với cô ta hơn.
Cô ta phải tranh thủ lúc vẫn còn chưa khỏi bệnh, lợi dụng tối đa sự áy náy trong lòng Thời Ngọc Thao đối với cô ta mới được.
Thời Ngọc Thao nghe Lâm Hiểu Hiểu nói xong, anh cau mày thật chặt, sau đó lập tức hỏi Lâm Hiểu Hiểu: “An Lâm mới về nước chưa được bao lâu, những nơi có thể đi rất ít! Cô nghĩ kỹ lại thử xem bây giờ An Lâm có thể đi đâu được?”
Lâm Hiểu Hiểu nghe Thời Ngọc Thao nói xong, cô ta giả vờ làm ra vẻ suy nghĩ một lúc lâu sau mới nói với Thời Ngọc Thao: “Cậu Thời, chị An Lâm sẽ không trở về khách sạn chị ấy đã ở trước đó chứ?”
“Khách sạn An Lâm đang ở đó ở đâu? Bây giờ cô lập tức đưa tôi qua đó ngay!”
Nói xong Thời Ngọc Thao vội lên xe rời khỏi bệnh viện với Lâm Hiểu Hiểu, chạy băng băng trên đường đến khách sạn năm sao An Lâm đã ở trước đó.
Vừa dừng xe, Thời Ngọc Thao đã vội xuống xe với Lâm Hiểu Hiểu, bước nhanh vào trong khách sạn năm sao.
Căn phòng của An Lâm ở tầng 12.
Thang máy lên đến tầng 12, Thời Ngọc Thao và Lâm Hiểu Hiểu vừa bước ra khỏi thang máy, đúng lúc chạm mặt hai người khách nữ trên hành lang.
Hai người đó đang nói chuyện, một người khách nữ trong đó nói với người còn lại: “Vừa nãy cô nhìn thấy chưa, cô gái đeo khẩu trang bước ra từ phòng VIP bên cạnh, sắc mặt trắng bệnh giống như ma vậy.”
“Đúng đó, tôi cảm thấy tinh thần cô gái đó không bình thường, vừa rồi tôi còn nhìn thấy cô gái đó vào thang máy đi lên rồi, lúc đó tôi còn nghĩ không phải cô gái đó sẽ lên tầng trên nhảy lầu chứ!”