Đường Du Nhiên nghe thấy Thời Ngọc Thao nói vậy, khẩn trương ngước mắt đối diện với đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu của mẹ Thời, mỉm cười chào hỏi: “Chào bác gái ạ.”
Đường Du Nhiên nói xong, Thời Ngọc Thao ở bên cạnh đưa cái túi đang cầm trên tay đến trước mặt mẹ Thời, cười nói: “Mẹ, đây là món quà Du Nhiên đặc biệt chọn cho mẹ, chọn nửa ngày trời mới chọn được đấy.”
Mẹ Thời nhận lấy món quà, nụ cười trên mặt càng tươi hơn. Quả nhiên là giống với tưởng tượng của bà, ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại có hiếu.
Mẹ Thời càng nhìn Đường Du Nhiên càng hài lòng, thân mật nắm lấy tay Đường Du Nhiên, nói: “Mau ngồi đi. Du Nhiên, sau này đều là người một nhà, không cần phải khách sao như vậy đâu.”
Nói xong, mẹ Thời lập tức dắt Đường Du Nhiên đến chỗ ngồi. Thời Ngọc Thao thì ngồi xuống bên cạnh Đường Du Nhiên.
Thời Ngọc Thao lấy thực đơn đưa đến trước mặt mẹ mình và Đường Du Nhiên, nói: “Mẹ, Du Nhiên, hai người xem thử muốn ăn những gì?”
Mẹ Thời xem rồi gọi một món hợp với khẩu vị của mình, lại gọi thêm một món Thời Ngọc Thao thích ăn.
Đến lượt Đường Du Nhiên, Đường Du Nhiên lại vô thức gọi hai món mà Thời Ngọc Thao thích ăn.
Cuối cùng đến Thời Ngọc Thao gọi món, thì anh đã gọi hai món Đường Du Nhiên thích ăn, lại gọi thêm một món mẹ Thời thích ăn.
Mẹ Thời là người biết rõ khẩu vị của con trai nhà mình nhất. Nghe hai món cuối mà Thời Ngọc Thao chọn đều là món ăn rất cay, bà ngơ ngác một giây mới hoàn hồn lại. Lúc nghĩ đến hai món ăn mà Đường Du Nhiên chọn toàn là món Thời Ngọc Thao thích ăn, trên khuôn mặt mẹ Thời lập tức nở một nụ cười.
Advertisement
Xem ra hai món ăn rất cay mà con trai nhà mình gọi khẳng định là món Đường Du Nhiên thích ăn rồi.
Tình cảm của hai người tốt như vậy, mẹ Thời nhìn thấy mà nhịn không được vui mừng trong lòng.
Tình cảm tốt nhất có lẽ chính là anh yêu em, mà vừa đúng lúc em cũng yêu anh.
Cho dù Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên không làm gì, chỉ cần đứng cùng nhau, người bên cạnh cũng có thể nhìn ra tình cảm sâu sắc giữa hai người.
Thức ăn rất nhanh đã được bưng lên.
Mẹ Thời vẫn luôn nói chuyện cùng Đường Du Nhiên, hai người đều vô cùng thích tính cách của đối phương.
Bởi vì mẹ Thời thích trà đạo, mà trước kia Đường Du Nhiên lại bởi vì cha Đường mà mưa dầm thấm đất, cũng có vài phần hiểu biết về trà đạo. Có chủ đề chung, hai người càng nói càng hăng say, ngược lại cũng quên luôn Thời Ngọc Thao đang ở bên cạnh.
Advertisement
Đường Du Nhiên vốn nghĩ người có xuất thân giống như mẹ Thời, ít nhiều đều sẽ có chút cao không với tới, nhưng mà mẹ Thời lại hoàn toàn phá vỡ cách nghĩ trong lòng Đường Du Nhiên.
Mẹ Thời không chỉ không khó gần, ngược lại còn nói chuyện với cô vô cùng thân thiết, ấm áp giống như là đắm chìm trong ánh nắng mặt trời.
Từ nhỏ, Đường Du Nhiên chưa từng được hưởng thụ tình yêu của mẹ. Trong ký ức của Đường Du Nhiên, mẹ luôn là một từ ngữ rất mơ hồ.
Nhưng mà mẹ Thời đã làm cho từ mẹ trong ký ức của Đường Du Nhiên rõ ràng hơn.
Cô nghĩ mẹ của cô có lẽ cũng dịu dàng và thân thiết giống như mẹ Thời.
Thời Ngọc Thao bị lạnh nhạt cũng không hề tức giận. Anh sớm đã biết người anh thích, mẹ của anh nhất định cũng sẽ thích.
Nhìn mẹ và Đường Du Nhiên nói chuyện vui vẻ, khóe môi Thời Ngọc Thao cũng nhịn không được hé ra một nụ cười. Anh cũng không cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, chỉ là vô cùng săn sóc mà thỉnh thoảng gắp cho Đường Du Nhiên vài miếng thức ăn, rót cho mẹ Thời ly nước.
Hôm qua An Lâm nhốt mình trong khách sạn buồn bực cả một đêm. Hôm nay vừa sáng sớm đã đến phim trường quay phim.
Vừa bắt đầu đã liên tục quay mấy lần không qua. Đạo diễn Từ An cũng sắp không thể xem tiếp được nữa, An Lâm mới điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, thuận lợi quay xong phân cảnh buổi sáng.
Đến buổi trưa, đúng lúc gặp được nhà đầu tư của tổ làm phim đến quan sát, mọi người cũng đang rảnh, đạo diễn bèn đứng ra mời nhà đầu tư và những nhân viên chủ chốt của tổ làm phim cùng nhau ăn bữa cơm.
An Lâm là nữ chính tất nhiên cũng nằm trong số đó.
An Lâm đi theo sau lưng đạo diễn Từ An, vừa bước vào nhà hàng đã nghe thấy một chuỗi tiếng cười nói vui vẻ.
Tiếng cười nói cũng không lớn lắm, nhưng An Lâm nghe thấy thì lập tức sửng sốt ngay tại chỗ, ánh mắt có chút không thể tin được nhìn qua chỗ phát ra tiếng.
Cô ta lập tức nhìn thấy cửa sổ của phòng riêng bên cạnh sân đang mở. Từ góc độ của An Lâm đang đứng vừa lúc có thể nhìn thấy rõ người trong phòng.
Chỉ thấy người đang ngồi trong phòng riêng cùng nhau nói cười lại chính là mẹ Thời và Đường Du Nhiên! Bên cạnh còn có Thời Ngọc Thao!
An Lâm làm sao cũng không ngờ rằng sẽ gặp lại Đường Du Nhiên nhanh như vậy.
Đặc biệt là còn nhìn thấy Đường Du Nhiên thế mà đang ăn cơm cùng mẹ Thời.
Cũng thật sự là quá trùng hợp! Diệu Thành lớn như vậy, có vô số quán ăn, nhà hàng riêng tư, nhưng lại gặp phải thì đúng là có duyên! Chỉ đáng tiếc là nghiệt duyên!
Cho nên, Thời Ngọc Thao đang dẫn Đường Du Nhiên ra mắt phụ huynh sao? Mới quen biết bao lâu chứ! Thời Ngọc Thao lại có thể dẫn Đường Du Nhiên gặp mẹ mình rồi!
Vừa nghĩ đến những lời Thời Ngọc Thao đã nói tại buổi họp báo ngày hôm qua, sắc mặt An Lâm không thể kiềm chế được mà nháy mắt trầm xuống, những ngón tay buông bên người nắm chặt lại thành đấm.
Hiện tại phụ huynh cũng đã gặp rồi, kế tiếp có phải là Thời Ngọc Thao dự định kết hôn với Đường Du Nhiên đó không?!
Thời Ngọc Thao à Thời Ngọc Thao! Anh thật nhẫn tâm với tôi!
Tôi rõ ràng đã biết sai, cũng đã nhún nhường cố ý về nước để níu kéo anh, vì sao đã như vậy rồi mà anh vẫn không hài lòng?!
An Lâm chỉ cảm thấy trái tim mình như đang có cây kim đâm vào, đau không chịu được.
“An Lâm, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau vào đi.”
Những người đi cùng đã đi vào phòng riêng. Đạo diễn Từ An đi đằng sau cùng, vừa quay đầu thì thấy An Lâm đứng im tại chỗ, ông ta khẽ nhíu mày, nói với An Lâm.
Nghe thấy giọng nói của đạo diễn Từ An, An Lâm mới hoàn hồn lại. Cô ta khẽ cắn khóe môi, đè lại suy nghĩ đang dâng lên trong lòng, thu hồi lại ánh mắt, miễn cưỡng cười với đạo diễn Từ An, vôi vàng đi qua.
Trong đầu An Lâm toàn nghĩ đến bộ dáng nói chuyện vui vẻ của Đường Du Nhiên và mẹ Thời. An Lâm càng nghĩ càng cảm thấy rất không cam lòng.
Phải biết là trước kia mẹ Thời thương An Lâm nhất! Đối xử với cô ta vô cùng tốt.
Nhưng bây giờ mẹ Thời lại cười vui vẻ với một người ngoài như Đường Du Nhiên.
An Lâm nào còn có tâm trạng ăn cơm, cả người đều có chút đứng ngồi không yên. Cô ta ngồi ăn cùng mọi người mấy miếng thì sắc mặt có chút trắng bệch đứng dậy, tỏ vẻ vô cùng có lỗi nói với đạo diễn Từ An bên cạnh một tiếng: “Đạo diễn, tôi có chút khó chịu, tôi đến nhà vệ sinh một chuyến.”
Đạo diễn Từ An đang nói chuyện quan trọng với nhà đầu tư, nghe An Lâm nói vậy thì khẽ nhíu mày, lộ ra chút không vui, nhưng vẫn trả lời An Lâm một câu: “Đi đi.”
An Lâm ra khỏi phòng riêng, nụ cười miễn cưỡng duy trì trên mặt lập tức biến mất, khuôn mặt xinh đẹp giống như là phủ một lớp băng sương.
An Lâm không đi về phía nhà vệ sinh, mà đi thẳng đến phòng riêng của Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao.
Quả nhiên mấy người vẫn ở bên trong. Vừa đi đến cửa phòng riêng, An Lâm lập tức nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ loáng thoáng từ bên trong lọt ra.
Trong mắt An Lâm lập tức xẹt qua một tia căm hận, móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay mà cũng giống như không hề cảm thấy đau.
An Lâm cắn chặt khóe môi, nhanh chóng hít thở sâu vài hơi, kiềm nén cảm xúc u ám đang dâng lên trong lòng.
Nhấc tay gõ cửa phòng vài cái.
“Vào đi.” Giọng nói trầm thấp, dễ nghe của Thời Ngọc Thao vừa dứt, cánh cửa đang đóng chặt của phòng riêng lập tức mở ra.
Vào khoảnh khắc đẩy cửa phòng ra, khuôn mặt lạnh băng vốn tràn đầy sự âm u của An Lâm lập tức lộ ra một nụ cười mỉm đúng mực, như thể đã thay đổi khuôn mặt trong chớp mắt.
Thời Ngọc Thao vừa nhìn thấy người đẩy cửa vào là An Lâm, đầu mày lập tức nhíu chặt lại.
Lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, Thời Ngọc Thao chỉ nghĩ là nhân viên phục vụ, nhưng không ngờ rằng người bước vào lại là An Lâm.
Đối diện với khuôn mặt nhăn nhó của Thời Ngọc Thao, An Lâm làm như những chuyện hôm qua chưa từng xảy ra, nở nụ cười vô cùng tự nhiên nhìn Thời Ngọc Thao, lên tiếng trước: “Đúng là trùng hợp thật đấy. Ngọc Thao, không ngờ rằng các anh cũng ăn cơm ở đây.”
Lời An Lâm vừa dứt, tiếng cười nói vui vẻ trong phòng riêng lập tức im bặt. Mẹ Thời và Đường Du Nhiên vốn không hề chú ý đến An Lâm đã bước vào. Nghe thấy giọng nói quen thuộc của An Lâm, hai người vô thức dừng nói chuyện, nhìn về phía An Lâm.
Đường Du Nhiên thấy An Lâm đột nhiên xuất hiện trong phòng riêng, trên mặt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
Cô không ngờ rằng nhanh như vậy đã gặp lại An Lâm rồi…
Nghĩ đến những chuyện trên mạng, Đường Du Nhiên nhìn An Lâm cũng không nhịn được mà khẽ nhíu mày. Đường Du Nhiên không phải là thánh nhân, vô duyên vô cớ bị An Lâm hại một trận, nếu như không phải cuối cùng có Thời Ngọc Thao đứng ra làm sáng tỏ, có thể là cả đời này Đường Du Nhiên phải gánh tiếng xấu là kẻ thứ ba rồi.
Đối với An Lâm, Đường Du Nhiên ít nhiều gì cũng có chút không thoải mái.
Nhìn thấy An Lâm xuất hiện trong phòng riêng, mẹ Thời cũng ngây ra.
Từ sau khi An Lâm chia tay với Thời Ngọc Thao con trai mình, mẹ thời đã không còn gặp An Lâm nữa.
Trước kia, khi An Lâm vẫn còn quen với Thời Ngọc Thao, chỉ cần có thời gian rảnh là Thời Ngọc Thao sẽ dẫn An Lâm đến thăm mẹ Thời.
Mẹ Thời nấu ăn rất ngon. Vào những lúc đó, bà đều sẽ cố ý nấu vài món An Lâm thích ăn.
Mẹ Thời không có con gái, nên lúc đó đã yêu thương An Lâm giống như là con gái của mình.
Mấy năm không gặp, bây giờ, lúc nhìn thấy An Lâm, mẹ Thời nhịn không được cảm thán một tiếng trong lòng, An Lâm đã thay đổi rất nhiều.
Trong đôi mắt đã mất đi sự đơn thuần trước kia, đổi lại là rất nhiều thứ phức tạp.
Chuyện trên mạng hôm qua ầm ĩ đến mức đó, mẹ Thời cũng đã biết, cũng rất rõ chuyện đó ít nhiều gì cũng có liên quan đến An Lâm.
“Bác gái, đã lâu không gặp, cháu rất nhớ bác.” An Lâm vô cùng tự nhiên nở nụ cười, lên tiếng chào hỏi với mẹ Thời trước, sau đó lại nói tiếp: “Bác gái, cháu vừa về nước, vốn định qua mấy ngày nữa sẽ đặc biệt đến thăm bác, không ngờ lại gặp ở đây trước rồi.”
“Đúng là đã rất lâu chưa gặp rồi.” Mẹ Thời cười với An Lâm, lại nói: “An Lâm, cháu đã ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”
Giọng nói vẫn dịu dàng như trước, nhưng An Lâm lại nghe ra có mấy phần xa lạ và xa cách từ trong giọng nói của bà ấy.
Không hề thân thiết như khi nói chuyện với Đường Du Nhiên lúc nãy.
Trong lòng An Lâm không khỏi cười lạnh một tiếng. Quả nhiên, đúng là đủ nực cười. Mới qua bao lâu chứ, ngay cả mẹ Thời cũng muốn vứt bỏ cô ta rồi sao?