Bác sĩ tư nhân đã đến đó trước, khi xe về đến biệt thự, dì Linh và bác sĩ Tô Diệc Thanh lập tức chạy ra đón hai người.
Đường Du Nhiên xuống xe trước, cô đi đến ghế phụ kéo cửa xe rồi vội vàng đưa Thời Ngọc Thao ra ngoài.
Thời Ngọc Thao cao hơn Đường Du Nhiên một cái đầu nên cô phải đặt một cánh tay của Thời Ngọc Thao trên vai mình, sau đó nắm chặt tay của Thời Ngọc Thao để không bị tuột xuống.
Dạo gần đây Đường Du Nhiên luôn lảng tránh, còn luôn giữ khoảng cách với anh, đây là một cơ hội tốt để anh có thể thân mật hơn với cô.
Lúc này Thời Ngọc Thao phải bất chấp tất cả, anh dựa người mình lên cơ thể mềm mại của Đường Du Nhiên, chỉ có chân anh là hơi vững một chút để không làm Đường Du Nhiên cảm thấy quá nặng.
Dì Linh và Tô Diệc Thanh ở bên cạnh thấy thế đang muốn đưa tay giúp Đường Du Nhiên đỡ Thời Ngọc Thao, nhưng họ còn chưa kịp đưa tay ra thì Thời Ngọc Thao đã âm thầm đưa mắt ra hiệu cho họ.
Advertisement
Dì Linh và Tô Diệc Thanh hơi ngờ ngợ nhưng cũng thuận theo anh, vội vàng yên lặng thu tay mình lại.
Trong lòng dì Linh vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng sự lo lắng trên mặt bà đã giảm đi vài phần, ừm, cậu chủ còn có thể nháy mắt với bọn họ thì hẳn là không có gì đáng ngại.
Đường Du Nhiên sốt ruột đến mức không để ý đến việc phải chào hỏi dì Linh và Tô Diệc Thanh, cô vừa đỡ Thời Ngọc Thao đi vào bên trong biệt thự vừa nói với Tô Diệc Thanh: “Bác sĩ Tô, phiền cô tới khám cho Thời Ngọc Thao một chút, anh ấy nói là dạ dày mình rất đau.”
Đường Du Nhiên đỡ Thời Ngọc Thao đi một mạch lên phòng ngủ chính ở tầng hai, cô đặt Thời Ngọc Thao lên giường.
Advertisement
Thời Ngọc Thao nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Du Nhiên, không chịu buông ra. Vì thế Đường Du Nhiên đành phải đứng bên cạnh Thời Ngọc Thao.
“Không biết là anh không thoải mái ở chỗ nào, anh Thời?” Tô Diệc Thanh nhìn Thời Ngọc Thao hỏi.
“Đau dạ dày dữ dội…”
Tô Diệc Thanh lại hỏi: “Cảm giác như bị đâm hay là bị thiêu đốt?”
“Đều có!” Thời Ngọc Thao tiếp tục trợn mắt nói dối.
Tô Diệc Thanh cau mày đang định kiểm tra toàn thân cho Thời Ngọc Thao, nhưng sau đó lại nhìn thấy ánh mắt âm thầm ra hiệu của anh.
Tô Diệc Thanh hiểu ý, khóe môi cô ấy co rút lại, vội vàng nắm tay lại, đặt bên môi ho khan hai tiếng để che giấu cảm giác buồn cười…
Tô Diệc Thanh không ngờ là chàng công tử đào hoa nổi danh đình đám Thời Ngọc Thao cũng có một ngày vì một người con gái mà cố ý giả bệnh, dùng thủ đoạn kém cỏi như vậy để giữ người ta lại.
Tuy vậy qua đây có thể thấy được chàng công tử đào hoa Thời Ngọc Thao này có lẽ đã nằm trong tay Đường tiểu thư.
Đường Du Nhiên đứng ở một bên, thấy Tô Diệc Thanh cả nửa ngày rồi mà cũng không lên tiếng, cô đang lo lắng, không chịu được nữa bèn hỏi Tô Diệc Thanh: “Bác sĩ Tô, Thời Ngọc Thao thế nào rồi? Anh ấy không sao chứ?”
Tô Diệc Thanh nghe Đường Du Nhiên vội vàng phối hợp ăn ý với Thời Ngọc Thao: “Anh Thời bị viêm dạ dày cấp tính, rất nghiêm trọng, nhưng cô Đường đừng lo lắng quá, lát nữa tôi sẽ kê cho anh ấy một ít thuốc uống. Đêm nay tốt nhất cô nên ở bên cạnh anh ấy mọi lúc bởi vì cơn đau sẽ có thể nghiêm trọng hơn.” Đường Du Nhiên cẩn thận ghi nhớ những lời dặn dò của Tô Diệc Thanh, vội vàng gật gật đầu với cô bác sĩ.
Tô Diệc Thanh lập tức đi đến góc phòng mở hộp thuốc mà mình mang đến ra, cô ấy lấy ra mấy viên thuốc màu hoa râm xanh mướt, thật ra đây chỉ là mấy viên vitamin các loại cô ấy định đưa cho Thời Ngọc Thao mà thôi.
“Cô Đường, sau khi anh Thời uống những loại thuốc này thì cơn đau từ từ giảm bớt đi, đêm nay phải làm phiền cô Đường ở lại chăm sóc cho anh Thời một buổi, bây giờ tôi phải trở về trước, có chuyện gì cô có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”
Nói xong Tô Diệc Thanh biết ý nhanh chóng rời đi, cô ấy còn không quên giúp Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đóng cửa phòng lại.
Cửa phòng vừa đóng lại, trong phòng ngủ chính to như vậy chỉ còn lại hai người Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên.
Thời Ngọc Thao vẫn còn nắm bàn tay nhỏ bé của Đường Du Nhiên không chịu buông ra, Đường Du Nhiên đành phải ngồi xuống bên giường xích lại gần Thời Ngọc Thao.
Cô không nhịn được nên lại hỏi Thời Ngọc Thao: “Thời Ngọc Thao, bây giờ anh thấy thế nào rồi? Có còn đau không?”
Thời Ngọc Thao nhìn ánh mắt lo lắng của Đường Du Nhiên, sâu trong đôi mắt anh hiện lên ý cười, anh lập tức gật gật đầu với Đường Du Nhiên, cau mày cố ý tỏ vẻ yếu ớt, nói: “Vẫn còn đau.”
Nói xong Thời Ngọc Thao không cho Đường Du Nhiên kịp nói gì mà lập tức kéo bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên bụng mình, sau đó nói: “Du Nhiên, em giúp tôi xoa bóp một lúc đi, có lẽ làm thế sẽ bớt đau…”
Cách lớp vải áo mỏng bàn tay của Đường Du Nhiên lập tức chạm tới cơ thể mang theo nhiệt độ nóng bỏng của Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên hơi ngượng ngùng rũ mắt xuống, cô lảng tránh ánh mắt của Thời Ngọc Thao, bàn tay đang đặt trên bụng Thời Ngọc Thao bắt đầu chậm rãi xoa bóp.
Không hiểu sao nhưng dường như việc xoa bóp đã làm cho nhiệt độ không khí trong phòng tăng lên.
Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đều cảm nhận được nhiệt độ nóng lên một cách bất thường.
Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ.
Là điện thoại di động trong túi áo Đường Du Nhiên đổ chuông.
Đường Du Nhiên lấy điện thoại di động ra nhìn, một số lạ từ nước ngoài gọi đến.
“Thời Ngọc Thao. Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lúc.”
Nói xong Đường Du Nhiên không đợi Thời Ngọc Thao trả lời đã vội vàng đi tới bên cửa sổ nghe điện thoại.
Giống như dự đoán của Đường Du Nhiên, người gọi tới quả nhiên là Quý Viêm Phong.
Vừa mới bắt máy thì giọng nói của Quý Viêm Phong đã vang lên: “Du Nhiên, bây giờ em đang ở đâu?”
Nghe giọng Quý Viêm Phong, Đường Du Nhiên hơi ngượng ngùng giải thích: “Ừm… Em, em đang ở bên ngoài…”
Đường Du Nhiên thật sự không giỏi nói dối chút nào, bối rối đến mức nói lắp bắp hết cả lên: “Tạm thời bây giờ em đang có chút việc bận…”
Nói xong Đường Du Nhiên nhìn về phía Thời Ngọc Thao theo bản năng, ánh mắt cô lập tức chạm phải ánh mắt thâm sâu của anh.
Thời Ngọc Thao đang cau chặt mày, anh nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên, một tay ôm bụng, nói với Đường Du Nhiên bằng giọng đáng thương: “Du Nhiên. Tôi phải làm sao đây? Lại bắt đầu đau nữa rồi…”
Đường Du Nhiên vội vàng thu hồi ánh mắt, cô nói với Quý Viêm Phong ở đầu bên kia: “Quý Viêm Phong, hay là, anh cứ nghỉ ngơi trước đi… Chắc tối nay em sẽ không về đâu.”
Thời Ngọc Thao đang bị như vậy, Đường Du Nhiên thật sự không đành lòng bỏ thời Thời Ngọc Thao lại đây rồi quay về nhà.
Sau khi Quý Viêm Phong nghe Đường Du Nhiên nói như vậy, sắc mặt anh ta lập tức sa sầm lại, ngón tay siết chặt lấy điện thoại, trong cổ họng cứ nghèn nghẹn giống như bị kẹt cả nắm bông.
Rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại chẳng nói ra được một chữ nào, cuối cùng Quý Viêm Phong nghe thấy giọng nói của mình đã trở nên lạnh lùng hơn: “Du Nhiên, bây giờ em đang ở nhà Thời Ngọc Thao đúng không?”
Đường Du Nhiên nghe Quý Viêm Phong hỏi thì không hiểu lại cảm thấy hơi xấu hổ, cô ho khan hai tiếng, cô không muốn lừa gạt Quý Viêm Phong nên đành phải nói thật: “Ừm. Thật ra thì… Thời Ngọc Thao bỗng nhiên bị viêm dạ dày, hiện tại đang rất đau đớn… Có lẽ tối nay em sẽ phải chăm sóc anh ta cả đêm.”
Quý Viêm Phong nghe thấy thế thì nở một nụ cười bất đắc dĩ…
Rõ ràng vừa nãy khi anh ta xuống xuống xe Thời Ngọc Thao còn rất khỏe, sao lại đột nhiên bị viêm dạ dày, sợ là anh ta đang cố tình lừa Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên vẫn giống hệt như trước kia, luôn dễ dàng bị người khác lừa gạt.