Khâu Thiếu Trạch vừa nghe thấy hai chữ khách sạn, trong lòng lại càng kích động hơn.
Mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, huống chi khách sạn Ly Sanh còn là khách sạn tình nhân nổi tiếng nhất.
Anh ta không kìm được mà nghĩ, không phải là Du Nhiên chuẩn bị tặng bản thân mình cho anh ta vào ngày quan trọng này chứ!
Nghĩ đến đây, trong lòng Khâu Thiếu Trạch máu nóng sôi trào, máu trong cả người đều không kìm chế được mà chảy về nửa người dưới.
Thấy du͙ƈ vọиɠ của mình sắp không khống chế được, Khâu Thiếu Trạch vội âm thầm liên tục hít thở sâu mấy hơi, cố gắng đè nén du͙ƈ vọиɠ trong người xuống, nắm chặt lấy điện thoại trong tay, nói với Đường Du Nhiên: “Được, Du Nhiên! Em đợi anh! Anh sẽ đến ngay!”
Nói xong, Khâu Thiếu Trạch vội vàng cúp máy, cầm chìa khoá xe rồi chạy ra ngoài.
Khâu Thiếu Trạch chạy nhanh như chớp, còn vượt cả đèn đỏ, dùng tốc độ nhanh nhất để đến khách sạn Ly Sanh.
Vừa xuống xe, ánh mắt của Khâu Thiếu Trạch đột nhiên nhìn về phía cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh khách sạn.
Anh ta vô thức nghĩ đến việc có nên mua bαo ƈαo sυ không?
Suy nghĩ này vừa nảy ra đã lập tức bị Khâu Thiếu Trạch gạt đi!
Vẫn là thôi đi! Biện pháp an toàn gì cũng không cần! Tốt nhất là tranh thủ một lần này khiến Đường Du Nhiên trúng số! Sau đó sinh ra một đứa nhỏ đáng yêu mang dòng máu của anh ta và Đường Du Nhiên!
Nghĩ đến đây, Khâu Thiếu Trạch hơi phấn khích xoa xoa mặt, không chờ đợi được mà mau chóng đi nhanh hơn, đến quầy lễ tân, thuận lợi cầm thẻ phòng rồi mau chóng đi vào thang máy.
Thang máy lên đến tầng 18, Khâu Thiếu Trạch thuận lợi tìm được phòng 1816.
Đứng ở trước cửa phòng, anh ta hít thở sâu một cái, đè nén sự phấn khích trên mặt, nếu không anh ta sợ một lát mình nhiệt tình quá khiến Đường Du Nhiên bị doạ thì không hay lắm.
Anh ta cầm thẻ phòng thuận lợi quẹt mở cửa phòng, vừa căng thẳng vừa mong đợi mau chóng đưa tay đẩy cửa ra.
Trong đầu anh ta đã không kìm chế được mà ảo tưởng rằng có lẽ bây giờ Đường Du Nhiên đã tắm rửa xong, phun nước hoa mê hoặc lòng người, trên người mặc đồ lót tình thú ít vải đến đáng thương đang ngoan ngoãn nằm trên giường lớn trong phòng chờ mình.
Nghĩ đến đây, Khâu Thiếu Trạch không khống chế được du͙ƈ vọиɠ lại đang dâng cao của mình.
Một giây sau, cuối cùng Khâu Thiếu Cũng cũng nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, cả người anh ta bỗng chốc ngây ra tại chỗ.
Chân nặng như bị đổ chì, không thể nhúc nhích nổi.
Nụ cười trên mặt Khâu Thiếu Trạch đã hoàn toàn cứng đờ, biến thành vẻ mặt vừa vặn vẹo vừa khó coi.
Khâu Thiếu Trạch chỉ cảm thấy cả người giống như bị một xô nước lạnh đổ lên đầu, cả người bị đổ đến ướt nhẹp, giống như đang ở trong hang đá, đáy lòng không kìm được là run lên từng trận.
Trời ơi! Khoảnh khắc này, Khâu Thiếu Trạch thật sự hơi không dám tin vào mắt mình!
Khâu Thiếu Trạch giống như bị người khác đánh một cái trong vô hình, bước chân không khống chế được mà loạng choạng lùi về sau vài bước.
Anh ta thế mà lại nhìn thấy trên chiếc giường tình nhân siêu to trong phòng, Thời Ngọc Thao với áo sơ mi không ngay ngắn đang đè Đường Du Nhiên cũng với bộ dạng áo sơ mi không ngay ngắn dưới thân, hai người thân mật ôm chặt nhau, đang chìm nắm vào trong nụ hôn.
Trong đầu Khâu Thiếu Trạch không kìm được mà hiện ra những lời Bạch Tiên Nhi từng nói với anh ta trước đây.
Giống như một lời nguyền rủa, không ngừng lặp đi lại lại bên tai anh ta: “Khâu Thiếu Trạch! Con khốn Đường Du Nhiên đó đã lén anh mập mờ với Thời Ngọc Thao từ lâu rồi! Lúc nãy em vừa tận mắt nhìn thấy Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao hôn nhau ở vườn hoa đấy!”
Không! Không thể nào! Du Nhiên yêu anh ta như vậy, thậm chí còn vì anh ta mà trở mặt với người cha mà cô yêu nhất, bỏ nhà ra đi, tình nguyện cùng anh ta chịu khổ.
Một Đường Du Nhiên yêu anh ta như vậy sao có thể lén lút nɠɵạı ŧìиɦ với người anh em tốt nhất của anh ta chứ!
Đường Du Nhiên nhất định là bị tên cậu ấm đào hoa Thời Ngọc Thao này ép buộc!
Trong phút chốc, mắt của Khâu Thiếu Trạch đỏ bừng lên, một ngọn lửa đốt thẳng lên tim anh ta, một giây sau, sắc mặt anh ta trở nên u ám đến đáng sợ, đột nhiên bước chân đi đến bên giường lớn, nắm chặt đấm tay đấm mạnh lên gương mặt đẹp trai của Thời Ngọc Thao!
Thời Ngọc Thao đã đoán trước được Khâu Thiếu Trạch sẽ ra tay, từ khi anh ta vừa đẩy cửa vào, anh đã luôn chú ý đến anh ta rồi.
Thời Ngọc Thao nhanh nhẹn tránh qua một bên, né khỏi cú đấm của Thời Ngọc Thao, một tay khác còn không quên kéo chăn qua che kỹ cả người Đường Du Nhiên, tránh để Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy cảnh xuân bị lộ ra ngoài của cô.
Mặc dù trên người Đường Du Nhiên vẫn mặc đầy đủ quần áo, cũng không lộ ra cảnh xuân gì, nhiều nhất chỉ là lộ vai mà thôi.
Nhưng Thời Ngọc Thao chính là không muốn để Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy!
Thân hình cao to của Thời Ngọc Thao thản nhiên chặn trước mặt Đường Du Nhiên, vô thức bảo vệ cô ở đằng sau.
Cú đấm đầu tiên đánh không trúng, Khâu Thiếu Trạch lại càng tức giận hơn, lửa giận đốt cả lý trí của anh ta, anh ta nắm chặt đấm tay, tiếp tục đánh cú đấm thứ hai lên đầu Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao nhìn thấy cú đấm đang đánh qua, hơi nhíu mày lại, lần này anh không tránh, bởi vì Đường Du Nhiên đang ở sau lưng anh, nếu anh tránh thì cú đấm của Khâu Thiếu Trạch rất có thể sẽ đánh trúng cô.
Trong phút chốc, Thời Ngọc Thao nhanh chóng đưa tay lên, nắm lấy đấm tay mà Khâu Thiếu Trạch đánh qua.
Về thân thủ, Khâu Thiếu Trạch vốn dĩ không phải là đối thủ của Thời Ngọc Thao, phải biết rằng Thời Ngọc Thao có đai đen taekwondo!
Mắt Thời Ngọc Thao tối lại, cánh tay đang nắm đấm tay của Khâu Thiếu Trạch dùng sức một cái đã khiến anh ta ngã nhào xuống đất.
Khâu Thiếu Trạch ngã dưới đất như một con chó điên, trừng to đôi mắt đỏ bừng, như phát điên mà bò dậy từ dưới đất, nhào về phía Thời Ngọc Thao, nắm lấy cổ áo anh, tức giận hét: “Thời Ngọc Thao! Tên khốn này! Mày thế mà dám động vào Du Nhiên! Đồ chết tiệt! Mày thế mà dám động vào Du Nhiên! Cô ấy là vợ của tao! Thời Ngọc Thao, cái tên khốn này!”
Thời Ngọc Thao nghe Khâu Thiếu Trạch nói, đôi mắt sâu thẳm khó đoán bỗng chốc u ám hơn.
Một giây sau, Thời Ngọc Thao nắm chặt đấm tay, đưa tay đấm mạnh lên mặt Khâu Thiếu Trạch.
Sức lực to lớn khiến Khâu Thiếu Trạch bị đánh đến xiêu vẹo ngã xuống đất.
Thời Ngọc Thao đứng dậy xuống giường, đứng từ trên cao nhìn xuống Khâu Thiếu Trạch đang chật vật trên đất như con một chó điên, khinh miệt lại xem thường mà lạnh lùng cong khoé môi, cười lạnh nhìn Khâu Thiếu Trạch, nói từng câu từng chữ: “Khâu Thiếu Trạch, so về độ khốn nạn thì sao tao bằng mày được!”
“Ít nhất tao không làm ra chuyện khốn nạn cùng cực như cướp mất công ty nhà người ta rồi còn nɠɵạı ŧìиɦ như mày!”
Cú đấm lúc nãy, Thời Ngọc Thao dùng sức không nhỏ, khiến má trái của Khâu Thiếu Trạch bị đánh đến sưng đỏ và bầm tím lên.
“Thời Ngọc Thao! Lần này mày không xong với tao đâu!” Khâu Thiếu Trạch hung ác nói rồi chống tay muốn đứng dậy.
Nhưng không đợi Khâu Thiếu Trạch đứng dậy, Thời Ngọc Thao lạnh lùng cong khoé môi cười thành tiếng, trực tiếp nâng chân đạp lên lưng anh ta, dùng sức một cái, cả người Khâu Thiếu Trạch ầm một tiếng nằm lại xuống đất.
“Được thôi! Muốn đánh nhau thì tao sẵn sàng!” Thời Ngọc Thao cong khoé môi xấu xa, dời đi bàn chân đang đạp lên lưng Khâu Thiếu Trạch.
.