Lọc Truyện

Trên mình Ngọc còn nguyên khăn tắm, tóc bọc trong một chiếc khăn cotton lớn lật đật chạy xuống dưới bếp:

 

- Này! Xuân! Sao có gì khét thế…

 

Chưa cần Xuân phải trả lời, Ngọc biết con bé lại làm hỏng món nấm xào bò của mình rồi. Xuân lo lắng đến túa mồ hôi hột. Thấy Ngọc bước xuống cô chỉ biết cười trừ, đưa tay gạt mồ hôi trên trán:

 

- Chị… Em vẫn chưa quen canh lửa ở cái bếp này…

 

Ngọc buông xuôi, đứng tựa vào cửa lắc đầu ngao ngán:

 

- Bó tay em. Mau đổ đi và nấu lại cái khác đi. 

 

- Vâng ạ!

 

Xuân thấy Ngọc không trách thì mừng hơn trúng số, vội vàng dọn rác rồi chuẩn bị mẻ khác. Ngọc lững thững bước lại tủ lạnh, tìm chai nước ép cà rốt ban nãy đã dặn Xuân chuẩn bị và bỏ ngăn mát cho cô uống:

 

- Ủa em? Chai nước ép đâu? 

 

Xuân vừa chà cái chảo khét vừa nói:

 

- Em để trong đó mà, ngăn mát, chị không thấy ạ?

 

- Em chắc chứ?

 

Ngọc gần như lục khắp các ngăn mát của chiếc tủ lạnh bốn cánh siêu lớn nhưng vẫn không thấy đâu. Cuối cùng nhìn thấy chai nước ép nằm trong ngăn làm đá. Ngọc lại thở dài, không biết nên cười hay khóc:

 

- Trời ạ! Cô để vào ngăn đá rồi. Làm sao chị uống bây giờ?

 

Xuân giật thót quay nhìn, cô chùi tay vào tạp dề, hai má đỏ bừng vì ngại:

 

- Em lại lẫn rồi… Để em làm cái khác cho chị nha! Nước ép làm nhanh thôi ạ.

 

Vừa nói Xuân vừa thoăn thoắt đến rổ rau đang được để ráo gần kệ chén bát lấy cà rốt và cần tây đem đi ép cho Ngọc. Nhìn con bé sợ sệt mà Ngọc lại thấy thương không nỡ mắng. Ngọc để chai nước ép đóng đá ở bàn rồi bước đến giành lấy củ cà rốt trong tay Xuân:

 

- Thôi em đi nấu ăn đi. Để chị tự làm cũng được.

 

Xuân bị gạt ra khỏi chiếc máy ép, nhưng vẫn áy náy không dám bước đi:

 

- Chị!... Chị không ghét em chứ? Em vụng về quá…

 

Ngọc chăm chú ép củ cà rốt và cười đáp:

 

- Không! Chị không ghét em đâu. Ai mà chẳng có sai sót cơ chứ. Em cần phải làm quen dần mà. Mấy chuyện bếp núc này nếu không học thì chị cũng đâu có biết làm. Vì thế chị không trách em đâu, đừng lo lắng nữa.

 

Nói dứt câu, Ngọc lại đút một miếng cà rốt nhỏ vào miệng cho Xuân. Cô cũng nhón một miếng nhóp nhép nhai. Hai chị em cách nhau mười tuổi nhưng cảm tưởng chỉ hơn thua nhau có vài năm. Đứng cạnh bên nhau nhìn cả hai cứ như Thúy Vân và Thúy Kiều vậy. 

 

Để cải thiện việc bếp núc cho Xuân, Ngọc đăng ký một khóa làm bếp cho cô ấy. Cũng là để Xuân không cảm thấy tẻ nhạt trong căn biệt thự ít người. 

 

Xuân được ăn ngon mặc đẹp, lại còn được chủ tạo điều kiện cho đi học nghề bếp thì lại càng muốn tận tâm tận lực chăm sóc Ngọc hơn. Từ bé đến nay, Xuân chưa bao giờ được ai yêu thương và quan tâm như lúc này. Cô ở nhà sống trong sự ghẻ lạnh của cha mẹ, lúc nào cũng bị xem là người thừa. Mọi cố gắng của cô dù có thành công đến mấy cũng chỉ là thứ bỏ đi trong mắt cha mẹ. Xuân không phải là kiểu người ngốc nghếch, ngờ nghệch làm gì cũng đổ bể. Cô rất chăm chỉ học hỏi nhưng do bản thân dễ bị cảm xúc chi phối nên thường hay làm hỏng chuyện.

 

Điển hình như việc vào bếp toàn để đồ ăn cháy, bỏ thức ăn vào tủ đá chẳng hạn. Là do cô quá căng thẳng, sợ làm phật ý Ngọc nên mới gây ra những tình huống dở khóc dở cười. Mặc dù Ngọc rất tự nhiên thoải mái với cô, xem cô như em gái nhưng đối với cô, Ngọc vẫn là chủ, là thần tượng mà cả đời này cô không thể nào so sánh được.

 

Thật may lớp học nấu ăn cũng có những trang thiết bị gần giống như ở nhà Ngọc nên nhờ thế Xuân cũng đã học được cách sử dụng chúng một cách dễ dàng. Xuân là cô gái hòa đồng, thân thiện nên chỉ mới ngày đầu tiên đến lớp đã kết thân với mấy học viên trong lớp. Vị giáo viên của khóa học cũng nhìn cô một cách thiện cảm. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!