Lọc Truyện

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày cuối cùng Xuân gặp Nhân. Cô không trả lời bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi nào của Nhân. Anh thấy cô im lặng không hồi đáp thì cũng dần im lặng không quan tâm đến nữa. Mặc dù đó là điều Xuân muốn, nhưng cô lại không cam tâm. Sự im lặng của anh lại gây nên sự nhớ nhung day dứt trong lòng cô. 

Để quên đi Nhân, Xuân quyết định phải liên lạc và quan tâm đến Khánh nhiều hơn. Cô nấu đồ ăn trưa mang đến công ty cho Khánh. Cũng như lần trước, cô ngồi đợi dưới quán cà phê để đảm bảo sự riêng tư cho anh. 

Xuân ngắm lại phần cơm cuộn được bày gọn gàng đẹp mắt trong hộp và mỉm cười vui vẻ. Nhưng chợt cô nhận ra ngay cả hộp cơm này cũng chuẩn bị giống hệt với hộp cơm lần trước cô làm cho Nhân. Nhân còn chụp hình anh đang ăn cơm ngon lành để gửi lời cảm ơn đến cô. Xuân lắc mạnh đầu cho ý nghĩ tiêu tan, cô không thể để hình ảnh Nhân dần lấn át hình ảnh của Khánh trong đầu cô được.

Đã uống hết một ly trà mà Khánh vẫn chưa xuống, Xuân nóng lòng gọi điện thoại cho Khánh. Anh rất lâu sau mới bắt máy. Xuân hơi khó chịu liền hỏi ngay:

- Em đã đợi anh nửa tiếng rồi, anh vẫn chưa xuống sao ạ?

Khánh ấp úng trả lời:

- Ủa… em đến đâu rồi? Anh quên mất, lúc nãy anh đã ra ngoài đi khảo sát dự án với khách hàng rồi. Do vội quá nên anh quên báo em. Thôi em về đi nhé! Nếu tối anh rảnh anh sẽ ghé qua đón em đi chơi để chuộc lỗi với em. Được không?

Khánh dịu ngọt lấy lòng, nhưng Xuân vẫn không thể chấp nhận được lý do này. Sáng nay cô gọi cho anh để hỏi thăm, anh nói anh sẽ làm việc cả ngày ở công ty. Cô nói sẽ mang cơm đến cho anh, anh còn háo hức nói rằng anh sẽ đợi. Trưa nay trước khi đến cô tới tìm anh cũng đã cẩn thận nhắn tin. Vậy mà cuối cùng chỉ một từ quên anh đã hóa giải tất cả. 

Xuân trong lòng buồn bã vô cùng nhưng không dám nổi giận, cô chỉ có thể kìm nén sự hụt hẫng của mình qua tiếng thở dài:

- Thôi không sao. Anh cứ lo làm việc đi ạ. Lúc nào rảnh mình gặp nhau cũng được.

- Ừm em! Xin lỗi em nhiều, do anh bận quá, đầu óc rối bù không nhớ nổi việc gì. Thông cảm cho anh nhé!

***

Xuân uể oải tra chìa khóa vào cổng thì bất ngờ Nhân gọi:

- Xuân!

Tiếng gọi của Nhân như có một luồng điện mạnh chạy qua người Xuân. Cô thảng thốt quay nhìn, thật đáng sợ khi người cô đang nghĩ đến lại đang xuất hiện trước mặt cô. Cãi nhau với người yêu càng khiến Xuân nghĩ về Nhân nhiều hơn. Cô không hề oán trách tại sao Khánh lại bỏ quên cô dễ dàng như vậy, chỉ tự hỏi nếu người cô đưa đồ ăn trưa đến là Nhân thì sẽ thế nào?

Nhân không quá bận, công việc của Nhân tuy chẳng có nhiều tiền nhưng ổn định, anh sẽ chẳng bao giờ rời khỏi phòng khám để công tác hay ăn uống với khách. Chỉ cần cô đến thăm thì Nhân luôn ở đó tươi cười chờ cô. Nhân làm công việc không quá phức tạp, lại có nghiên cứu qua chuyên ngành mà cô đang theo đuổi, hai người có thể cùng nhau trò chuyện trong bữa ăn trưa, hay đơn giản chỉ là một cốc cà phê với nhau cũng đủ giết thời gian.

Còn cuộc sống bận rộn của Khánh, cô muốn chen chân vào cũng không được. Dù cho được Khánh đắp kim cương lên người thì cô cũng chẳng thấy mình sang trọng hơn khi số tiền cô nghĩ tới chỉ là tiền trăm, tiền triệu, người ta thì nói với nhau bằng tiền tỉ, tiền đô. Cô không thể san sẻ nỗi buồn phiền của Khánh, nỗi buồn phiền của một kẻ có tiền. 

Thấy Xuân sững ra nhìn mình, Nhân chủ động bước lại gần. Mặt anh vừa vui lại vừa có ý giận:

- Sao dạo này không liên lạc được với em? Em bận gì à?

Xuân lúng túng đáp:

- Dạ… em hơi bận. 

Hai người lại cùng nhau rơi vào im lặng. Cả hai muốn nói với nhau nhiều điều nhưng cuối cùng lại chẳng thể mở lời.

- Em… em định đi đâu à? Hay em mới đi đâu về?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!