Lọc Truyện

Anh chỉnh lại điều hòa rồi cứ thế lái xe đi. Cô nhìn dáng vẻ của anh lại càng thương. Anh thật tốt, nhưng cô không thể yêu anh. Cô lấy khăn giấy trong túi ra, vụng về lau cho anh. 

- Anh ướt cả rồi…

Bất ngờ Nhân nắm tay cô, ánh mắt họ lại va vào nhau. Đôi bàn tay như thể hai nửa ngọc bích tìm thấy nhau, sự ấm áp lan tràn vào tận tim gan của đôi bên. Nhưng Xuân vẫn còn một chút tỉnh táo, cô giật tay mình lại, lảng tránh nhìn về phía trước. Nhân cũng đành chữa thẹn thùng bằng câu nói vô thưởng vô phạt:

- Để anh lau được rồi.

Không khi trong xe chìm vào im lặng khó tả. Không phải là sự ám muội, không phải là ham muốn nhục dục, là sự nóng lên của đôi tim dường như đã tìm thấy được nhau trong biển người mênh mông.

Đoạn đường về nhà tưởng xa thế mà thật gần. Mới đó cả hai đã phải chia tay, lần này là chia tay thật sự. Xuân là người biết rõ điều đó nhất nên càng không giấu được luyến tiếc trong nhịp thở và đáy mắt.

Xe dừng trước cổng nhà Ngọc. Xuân len lén thở dài, mở khóa dây an toàn cũng cảm giác nặng nề không tự nhiên. Thật xui là nó bị kẹt khiến cô không mở được. Nhân liền nhanh tay nhoài người về phía cô, chỉ một động tác nhỏ đã làm chiếc dây bật ra. Nhưng anh lại không muốn trở về chỗ cũ, người con gái đang ngồi trên ghế nín thở nhìn anh. 

Quá gần gũi, lại có quá nhiều sự rung động. Xuân biết rõ Nhân sẽ hôn mình, nhưng cô không muốn né tránh nụ hôn này. Là thật tâm muốn được anh hôn, hôn chàng trai mà cô thích nhưng không thể yêu. Cô nhắm nghiền mắt, căng thẳng đón nhận với cõi lòng ngập tràn tội lỗi với Khánh. Nhưng cô chấp nhận đánh đổi, nếu Khánh biết được, cô chấp nhận để anh mắng chửi hay giận dỗi. Cô đang lừa dối Khánh nhưng lại đang sống thật với bản thân mình.

Nhưng Nhân không hôn Xuân, anh chỉ đặt một nụ hôn lên trán cô rồi thì thầm:

- Cảm ơn em.

Xuân cũng rất bất ngờ với hành động của Nhân. Anh không thích cô sao? Anh không rung động giống cô sao? Nếu chỉ là nụ hôn trên trán, có phải anh chỉ đơn thuần quý mến cô hay không? Hàng trăm câu hỏi chạy trong đầu Xuân khi anh chỉ hôn lên trán cô.

- Vì sao ạ? - Cô hỏi lại.

- Vì tất cả. - Anh đáp.

Sau đó cả hai trở về với vị trí ban đầu. Nhân xuống xe và mở cửa cho Xuân, ở thành phố trời đã tạnh mưa, cơn mưa dầm đã kéo buổi tối đến nhanh hơn một chút và khiến cho cuộc chia tay của Xuân trông buồn hơn một chút.

Nhân lấy ở ghế sau mớ đồ của siêu thị tiện lợi đưa cho Xuân. Cô mỉm cười nhận lấy và nhận ra bản thân hôm nay đã mạo hiểm quá nhiều. 

- Tạm biệt anh! Cảm ơn… vì hôm nay đã đưa em đi cùng.

- Ừm! Em về nhé!

Lần này thì Xuân phải quay về thật rồi, về với cuộc sống và tình yêu của cô. Cuộc sống nhàn hạ vui vẻ bên chị Ngọc và mối tình ngọt ngào với người đàn ông trẻ thành đạt hàng trăm cô gái ước mơ. Cô trở về với cuộc sống trong mơ, nhưng tại sao tâm trạng như thể cô đang từ bỏ thiên đàng để quay về với địa ngục. Bước chân quay đi mà nặng nề đến khó tả.

- Xuân à! - Nhân bất ngờ gọi.

Xuân không mất một giây đã quay đầu lại nhìn anh. Hình như Nhân cũng cảm nhận được gì đó, đôi mắt anh có chút lay động khi nhìn vào Xuân. Ngập ngừng thật lâu anh mới có thể mở lời:

- Chúng ta… vẫn có thể gặp lại nhau chứ?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!