Lọc Truyện

Khánh mở cửa đón Xuân vào nhà mới. Cô choáng ngợp trước sự khang trang hiện đại của căn hộ mới tinh ba mươi mét vuông thuộc khu chung cư cao cấp Liên Thành. Xuân ngập ngừng không dám tiến lên khiến cho Khánh phải trực tiếp dắt tay dẫn vào.

- Nào! Em vào đi. 

Niềm hạnh phúc hân hoan bừng sáng trong đôi mắt trong trẻo của Xuân:

- Căn nhà đẹp quá… 

Khánh thở ra một hơi, môi mỉm cười rồi kéo Xuân vào lòng. Ngực anh và lưng cô nép sát vào nhau, hai má Xuân lại đỏ ửng. Khánh nói:

- Dù sao em cũng là vợ tương lai của anh, nhà của anh cũng là nhà của em mà. 

Ba từ “vợ tương lai” làm Xuân thẹn đỏ mặt. Từ ngày đi du lịch về Khánh lại càng tỏ ra quan tâm và chiều chuộng Xuân hơn. Bất ngờ hơn khi Khánh lấy ra một chiếc nhẫn kim cương và đeo vào tay Xuân. Xuân bị khóa chặt trong tay Khánh nên chỉ có thể đứng im:

- Anh…

Chiếc nhẫn xinh đẹp chầm chậm được đeo vào ngón áp út của Xuân. Khánh hôn lên tóc Xuân rồi xoay người cô lại. Anh kéo sát eo của Xuân vào người mình, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt tóc cô:

- Anh sẽ làm tất cả, miễn là được ở bên em. Xuân à! Làm vợ anh nhé?

Lời cầu hôn của Khánh đến quá bất ngờ. Nàng lọ lem như Xuân may mắn tìm được hoàng tử của đời mình dễ dàng đến vậy ư? Đến cả bản thân Xuân cũng không dám tin vào sự thật này. Đối với một cô gái nghèo như Xuân thì còn ước mơ nào hơn là có được một người chồng giàu sang như Khánh nữa.

Xuân nghĩ đến ngày tháng khổ cực ở quê, nhớ đến việc cha mẹ bắt về nhà lấy chồng làm ruộng, nhớ đến ngày cô đến trường bảo lưu học phần mà nước mắt rưng rưng. Nếu cưới được Khánh, cô sẽ chẳng phải lo cơm ăn áo mặc nữa. Cô còn có thể đến trường và tiếp tục giấc mơ trở thành chuyên gia tâm lý của mình.

Đôi môi Xuân nở nụ cười tươi hạnh phúc, cô nhìn vào mắt Khánh và tưởng tượng ra những viễn cảnh màu hồng trong tương lai:

- Em đồng ý!

Khánh rất đỗi vui mừng. Anh bế bổng Xuân lên rồi xoay một vòng trên không, sau đó không ngại ngần liền hôn cô. Hai người cô nam quả nữ cuốn lấy nhau như hai ngọn lửa. Lúc này Xuân cũng không còn suy nghĩ nhiều nữa. Khánh đã cho cô nhiều như vậy, cô cũng mềm lòng cho anh thứ trong trắng nhất của đời mình.

Bên ngoài trời đã xế chiều. Hai người họ không biết đã vần nhau bao lâu mới chịu đi ngủ. Khánh nghiêng người qua hôn nhẹ lên bờ vai trần của Xuân. Xuân mơ hồ tỉnh dậy, Khánh lại nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn sâu vào mớ tóc mềm thơm ngát của cô. Anh hôn lên tai, lên cổ rồi lại hôn lên môi Xuân. 
Sau khi đặt hết tình cảm vào những nụ hôn Khánh mới chịu tha cho Xuân. Cô gái nhỏ nhìn anh với đôi mắt trong veo và hoàn toàn thuần phục trước người đàn ông quyến rũ.

Khánh thì thầm:

- Em có đau không?

Xuân xấu hổ kéo chăn lên che miệng, ngúc ngắc đầu đáp:

- Không…

Giọng của cô lúc này thật khiến cho đàn ông muốn phát điên. Như một con mèo nhỏ đang kêu rên nũng nịu vậy. Khánh lại hôn lên trán Xuân:

- Anh yêu em.

Nói xong anh lại ôm cả cơ thể mềm mại ấm áp của Xuân vào ngực anh, thỏ thẻ từng lời:

- Hiện tại anh đang bận với nhiều dự án. Nên việc cưới xin có lẽ sẽ hoãn lại đến sang năm. Anh sẽ cố gắng thu xếp công việc sau đó cưới em về. Em chỉ cần làm cô vợ nhỏ ngoan ngoãn của anh thôi, em không cần phải lo bất cứ điều gì cả.

Xuân vòng tay ôm chặt Khánh, nhỏ giọng hỏi:

- Nhưng em vẫn muốn làm việc cho chị Ngọc. Và em cũng muốn đi học lại nữa… có được không anh?

- Được! Em muốn gì cũng được hết. Anh cũng bận rộn không ở bên em được nhiều nên em cứ ở bên nhà chị Ngọc cho đỡ buồn. Lúc nào anh rảnh, anh sẽ đến đón em về. Em chịu không?

Vừa có người yêu, vừa được đi học mà vẫn được ở bên cạnh người chị tốt thì Xuân không còn mơ ước nào hơn.

***

Xuân đang vớt bọt cho nồi nước xương hầm trên bếp nên không để ý thấy sắc mặt của Ngọc đổi khác khi nghe đến việc Khánh đã cầu hôn Xuân. Cô bé vẫn vô tư nói cười:

- Anh Khánh thật sự rất tốt với em. Anh ấy nói sẽ sắp xếp công việc và sẽ sớm cưới em thôi. Anh ấy còn nói em nên đi học lại nữa. Để sang kỳ học mới em sẽ đến trường làm thủ tục học lại mới được. Chị! Nếu em vừa đi học vừa làm việc nhà giúp chị, chị có chịu không?

Ngọc như người bị cướp mất hồn cho đến khi Xuân huơ tay trước mặt mới rùng mình tỉnh lại. Ngọc ngập ngừng hỏi:

- Hai người… đã định tới việc kết hôn rồi sao?

Xuân chun môi lại một giây, ánh mắt thoáng phân vân rồi lại trở nên lấp lánh, cô đáp:

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!