Lọc Truyện

Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Tiêu Viễn

Câu chuyện của Lý Ham Hậu, thực ra rất đơn giản.

Nguyên quán của anh ta ở Lỗ Đông. Năm đó ông nội anh ta lưu lạc đến Quan Đông, đi ba tỉnh miền Đông Bắc, rồi ở ở lại đó đến tận bây giờ!

Anh ta sinh ra trong một ngôi làng miền núi hẻo lánh. Khi anh ta mười mấy tuổi, ông nội và bố lần lượt qua đời, vẫn luôn cùng mẹ sống nương tựa vào nhau.

Lần này, mẹ bị bệnh nặng, anh ta nghe người trong làng nói kỹ thuật điều trị bệnh của thành phố Long Hải khá tốt, vì vậy bèn đưa mẹ tới Long Hải khám bệnh.

Nhưng sau khi người thanh niên chưa từng ra khỏi núi bao giờ này, đến với thành phố sầm uất, lại không thể thích nghỉ và tôn tại được!

Anh ta đã tìm hai công việc ở Long Hải, nhưng đều không làm được bao lâu, mà việc chữa trị cho mẹ cũng đã tiêu tốn hết số tiền tích góp được của bọn họ. Bây giờ. lại còn nợ tiền của bệnh viện!

Nếu không phải bệnh viện sợ không tìm được người trả tiền, không chừng đã sớm đuổi bọn họ ra ngoài rồi!

Trên người anh ta bây giờ chỉ còn lại hơn hai trăm tệ. Vì để dành tiền mua đồ ăn cho mẹ, anh ta đã hai ngày chưa ăn cơm rồi! 

“Đại Ham, anh không ăn cơm, rồi chết đói ở đấy, thì mẹ anh phải làm sao?”

Tiêu Viễn nghe Lý Ham Hậu nói xong, trong lòng vừa cảm động vừa có phần chua chát.

“Hì, cơ thể của tôi cường tráng, đói mười ngày tám ngày cũng không thành vấn đề.”

Lý Ham Hậu cười, anh ta gãi đầu, dường như không hề lo lắng gì cho bản thân mình.

Tiêu Viễn không khỏi lắc đầu. Đói mười ngày tám ngày sao? Tên nhóc này sao có thể nghĩ ra được vậy!

“Đại Ham, sao anh lại biết được công ty đang tuyển bảo vệ?”

“Là bác sĩ Hoa nói với tôi. Bác sĩ Hoa nói rằng lương ở đây rất cao, bảo tôi tơi thử...

“Bác sĩ Hoa là ai vậy?” Tiêu Viễn tò mò hỏi: “Là bác sĩ chữa bệnh cho mẹ anh sao?”

“Ừm, cô ấy rất đẹp, cũng rất tốt bụng. Nếu không nhờ cô ấy, có lẽ chúng tôi sớm đã bị bệnh viện đuổi đi rồi!" Khi Lý Ham Hậu nhắc tới bác sĩ Hoa, vẻ mặt tràn đầy sự cảm kích.

Tiêu Viễn gật đầu, trong lòng dễ chịu hơn một chút. Trong cái thành phố lạnh lẽo bằng bê tông cốt thép này, ngẫu nhiên vẫn tồn tại một sự ấm áp! 

“Đại Ham, cứ ở đây theo tôi làm việc đi!”

“Vâng vâng, lãnh đạo. Chỉ cần không phải là việc trái pháp luật, anh bảo tôi làm gì tôi cũng làm!" Lý Ham Hậu gật mạnh.

Tiêu Viễn nghe anh ta nói vậy, có hơi bất ngờ: “Việc trái pháp luật sao?”

“Đúng, mẹ tôi nói rằng, việc trái pháp luật, không được làm!”

“Ha ha ha, vậy bà ấy không nói, tại sao không được làm chuyện trái pháp luật sao?”

“Cái này... bà ấy không nói. Nhưng bà ấy đã dặn không được làm vậy thì không được làm.” Lý Ham Hậu gãi đầu, sau đó nghiêm túc đáp.

Trong mắt của anh ta, lời mẹ nói có hiệu lực giống như thánh chỉ của lão hoàng đế thời cổ đại vậy. Nếu mẹ đã nói vậy, thì anh ta cũng sẽ không hỏi tại sao!

“Ha ha ha, mẹ anh nói đúng đấy. Không được làm chuyện trái pháp luật! Xã hội bây giờ đã hỗn loạn như vậy rồi, anh lại lợi hại như vậy, đừng gây thêm phiền phức cho xã hội nữa!”

Tiêu Viễn cười lớn, lời này của anh hoàn toàn không hề khoa trương. Mặc dù hai người không tử chiến, nhưng từ cuộc so tài trước đó, anh có thể nhìn ra được năng lực chiến đấu của Lý Ham Hậu tuyệt đối ở trên hạng một, thậm chí còn là đỉnh cao của hạng một, thuộc loại cao thủ hiếm có đó!

Nếu cao thủ như vậy muốn gây hại cho xã hội, vậy ảnh hưởng chắc chắc sẽ rất khủng khiếp. Lực sát thương của bọn họ thực sự quá lớn!

Đã có nhiều ví dụ về điều này. Chẳng hạn như tác phẩm kinh điển “Đệ Nhất Trích Huyết”. Mặc dù nhân vật chính bị ép buộc, nhưng từ một bên khác cũng có thể nhìn ra được lực sát thương của những cao thủ này mạnh như thế nào... Một khi bọn họ phát điên lên thì không có ai, không có pháp luật nào, không có thứ vũ khí nào có thể ngăn cản được bọn họ!

Lại ví dụ khác trong thực tế, rất nhiều lính đặc chủng đã giải ngũ đã lạc lối vì không thể hòa nhập được với xã hội. Bọn họ đã gây ra bao nhiêu vụ án lớn khiến cho toàn \_ quốc chấn động cơ chứ?

Mà theo Tiêu Viễn thấy, Lý Ham Hậu còn đáng sợ hơn những tên lính đặc chủng giải ngũ hơn nhiều. Bát Cực cùng với Phách Qua, quỷ thần còn phải sợ hãi. Đây

không phải chỉ là lời nói suông!

Đây chính là một chiến binh hình người - một vũ khí _ giết người!

“Lãnh đạo...” “Đừng gọi tôi là lãnh đạo nữa. Gọi tôi là anh Viễn đi!”

*Ò, anh Viễn, tôi muốn... Tôi muốn...” Lý Ham Hậu mở miệng, nhưng lời tới bên miệng lại thấy không thể nói ra được.

“Anh muốn cái gì? Đệt, muốn gì thì cứ nói, có phải là đàn ông không vậy?”

“Tôi muốn lĩnh trước một tháng lương có được không?” Lý Ham Hậu có phần lo lắng nói.

Tiêu Viễn nghe vậy, vỗ trán. Làm sao lại quên mất vụ này chứt

“Lãnh... Anh Viễn, tôi ở đây có hơn hai trăm tệ... Anh yên tâm, tôi nhất định...”

“Được rồi, đừng nói nữa” Tiêu Viễn đứng dậy, vỗ vai Lý Ham Hậu: “Anh đi theo tôi!”

“Anh Viễn, đi đâu vậy ạ?”

“Đi bệnh viện thăm mẹ anh. Đi!”

“Vâng vâng "Lý Ham Hậu vội vàng đứng dậy, liếc nhìn chiếc đĩa trống trên bàn, lưỡng lự: “Anh Viễn, đừng quên mang theo thịt viên...”

Tiêu Viễn không khỏi bật cười: “Mang thịt viên nào đi chứ. Mẹ anh bị bệnh, không thể ăn quá nhiều đồ dầu mỡ. Trước tiên ra ngoài mua chút thuốc bổ, sau đó hầm một chút đồ bổ gì đó.”

“Vâng.”

Tiêu Viễn dẫn Lý Ham Hậu ra khỏi nhà ăn rồi xuống lầu. Nhưng sau đó anh phát hiện ra một vấn đề, lại đau đầu về việc Lý Ham Hậu to lớn như vậy, hoàn toàn không thể ngồi vào trong chiếc Maserati Quattroportel

“Anh tới đây bằng cái gì?” Tiêu Viễn bất lực dựa người vào xe, hỏi.

“Tôi chạy bộ tới đây." Lý Ham Hậu cũng có phần ngượng ngùng, vừa rồi anh ta suýt nữa bị kẹt ở trong xe.

“Không xa sao?”

“Cũng tạm.”

“Bệnh viện nào?”

Lý Ham Hậu nói ra một cái tên, Tiêu Viễn lập tức. trợn mắt. Đệt, anh biết bệnh viện này, cách đây hơn ba

mươi cây số đấy!

Không còn cách nào khác, Tiêu Viễn đành phải đi cầu cứu. Anh suy nghĩ một lát rồi gọi điện cho Tần Lan.

“Alo, Tiêu Viễn, sao lại nhớ ra mà gọi điện cho tôi vậy? Tôi còn tưởng cậu làm quan rồi, thì không còn để ý đến người chị này rồi chứ!” Giọng của Tần Lan vang lên có vài phần quở trách.

“A, chị Lan, sao em có thể không để ý đến chị được cơ chứ. Không phải em vì bận rộn công việc sao!”

“Bận ở trong văn phòng chơi game hả?” 

Tiêu Viễn sửng sốt. Đệt, sao người phụ nữ này lại biết được vậy?

“Sao, không còn gì để nói nữa rồi đúng không? Lừa tôi một nụ hôn, còn nói sẽ thường xuyên qua giúp đỡ tôi, nhưng cũng không thấy cậu tới...”

“Được rồi được rồi, em sai rồi. Bắt đầu từ ngày mai, em hứa sẽ đến chỗ chị báo cáo. Chị bảo em làm gì em sẽ làm cái đấy!" Tiêu Viễn còn đặc biệt nhấn mạnh chữ “làm” nặng hơn một chút.

“Cái tên này... Luôn muốn lợi dụng chị đây. Hừ, cũng chỉ là nói mồm mà thôi, cái tên háo sắc nhưng lại không Có gan...”

Tiêu Viễn nghe vậy thì nổi giận. Cái gì? Anh háo sắc nhưng lại không có gan sao? Mẹ kiếp, anh rõ ràng rất táo bạo đấy!

“Chị Lan, chị đừng khích em nữa, cẩn thận bây giờ em lập tức tới văn phòng của chị, để chị xem thử gan của em lớn như thế nào!”

“Ha ha ha, cậu tới đi, tôi cũng thực sự muốn xem gan của cậu lớn như thế nào!”

' “Anh Viễn, khi nào thì chúng ta đi?” Bên cạnh, Lý Ham Hậu thấy vẻ mặt của Tiêu Viễn tràn đầy phơi phới, không nhịn được hỏi một câu.

“A? Bây giờ bây giờ. Không phải tôi còn đang mượn xe saol"Tiêu Viễn ngại ngùng, quên mất bên cạnh còn có tên này!

“Bên cạnh cậu có người sao?” “Đúng đúng, chị Lan, không tán gẫu với chị nữa. Em muốn ra ngoài một chuyến, công ty chúng ta có xe việt

dã không?”

“Không phải cậu đang dùng Quattroporte của sếp Tô sao?”

“Xe này hơi nhỏ.”

“Nhỏ sao? Cậu muốn làm gì? Giả làm heo để ngồi vào sao?” Tần Lan nghỉ hoặc hỏi.

“Há há.” Tiêu Viễn liếc nhìn Lý Ham Hậu: “Không phải giả heo mà là giả gấu.”

“Gấu? Cậu làm cái quái gì vậy?”

“Được rồi chị Lan, đừng hỏi nhiều nữa. Công ty chúng ta có chiếc xe việt dã nào có không gian lớn một chút không?”

“Cần xe có không gian lớn sao? Cậu tới văn phòng của tôi đi.”

“Hả? Tới văn phòng của chị làm gì? Chị Lan, em chỉ muốn dùng xe của công ty một chút, không đến mức phải hiến thân chứ?”

Tần Lan dở khóc dở cười, cái tên này đang nghĩ gì  vậy? “Muốn dùng xe, thì tới văn phòng tôi!” Tần Lan nói xong, cúp luôn điện thoại.

Tiêu Viễn siết điện thoại, do dự trong chốc lát, có đi không? Tần Lan bảo mình tới đó làm gì? Không đến mức phải thèm khát đến vậy chứ? Chảng lẽ thực sự vì một cái xe mà phải hiến thân sao? Nhưng mà, nghĩ tới thân hình quyến rũ của Tần Lan, anh cũng hơi thấy nóng...

“Anh Viễn, anh sao vậy? Đau bụng sao?” Lý Ham Hậu thấy sắc mặt Tiêu Viễn thay đổi thất thường, giống như bị táo bón, không nhịn được mà hỏi.

“Hả? Không có gì, anh ở đây đợi tôi, tôi đi lấy chìa khóa xe."

“Vâng, vậy bao giờ anh quay lại?” “Cái này... chắc chỉ vài phút thôi, cũng có thể là một hai tiếng... Tôi sẽ nhanh thôi!” Tiêu Viễn nói xong, đi về phía tòa nhà văn phòng.

Lý Ham Hậu nhìn bóng dáng của Tiêu Viễn gãi đầu. Vài phút? Một hai tiếng? Nghĩa là gì vậy?

Tới văn phòng trợ lý, Tiêu Viễn gõ cửa, trong phòng truyền tới giọng nói khá quyến rũ của Tần Lan: “Vào đi!”

“Chị Lan, em tới rồi.” Trên mặt Tiêu Viễn nở nụ cười xấu xa, mê mẩn nhìn vào ngực của Tần Lan.” 

*Ừ, cho cậu, đây là chìa khóa xe của tôi. Cầm lấy đi đi”

Còn không đợi Tiêu Viễn ngồi xuống, Tần Lan đã chỉ chiếc chìa khóa trên bàn, nói.

“Hả?” Tiêu Viễn ngây người, còn nội dung không phù hợp

với trẻ em thì sao? Anh thậm chí còn chuẩn bị cởi quần rồi. Kết quả là thực sự chỉ là lên lấy chìa khóa thôi sao?

“Hả cái gì mà hả, không phải cậu cần xe sao?” Tân Lan nhìn vẻ mặt kỳ quái của Tiêu Viễn cười thầm. Tên nhóc này còn muốn đùa với tôi sao, cậu vẫn còn non lắm!

“Hả, đúng vậy... Cái gì nhỉ, chị Lan, chị tìm em lên đây là để lấy chìa khóa sao?”

“Đúng vậy, chẳng lẽ còn muốn tôi đưa xuống dưới đấy sao?”

“Khụ khụ, không cần, cảm ơn chị Lan, vậy em đi trước đây." Tiêu Viễn bất đắc dĩ, anh cũng xem như là nhìn ra rồi, cô gái này không dễ chọc, chính xác là một bông hồng có gai!

“Ừ đi đi” Tiêu Viễn thê lương gật đầu, cầm lấy chìa khóa xoay người. Vừa ra ngoài thì nghe thấy tiếng cười đắc ý truyền ra từ đằng sau. Anh âm thầm nghiến răng, cô gái này chắc chắc chăn là cố ý! Mẹ nó, cô bây giờ đừng vội đắc ý, sớm muộn gì tôi cũng ngủ với cô thôi!

“Anh Viễn, sao anh lại về nhanh như vậy?” Lý Ham Hậu đang ngồi xổm xuống đất, nhàm chán vẽ vòng tròn, thấy Tiêu Viễn quay về, có phần vui vẻ gọi.

“Ừ, chúng ta đi thôi”

Tiêu Viễn gật đầu. Đến chỗ để xe, ấn chìa khóa trong tay.

Tích tích.

Một âm thanh mở khóa vang lên, Tiêu Viễn theo âm thanh mà nhìn qua, vẻ mặt lập tức sửng sốt. Con mẹ nó, J_ gu của mấy bà cô này đúng là giống nhau, thích mấy thứ †o lớn!

Ánh mắt của Lý Ham Hậu cũng mở lớn, còn có vài phần vui vẻ: “Anh Viễn, đây là xe gì vậy? Lớn như vậy...”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!