Lọc Truyện

Bình Vương Thần Cấp - Lâm Trạch (FULL)

 

Lâm Trạch Dương không khỏi ngao ngán, cảm thấy rằng những người trẻ tuổi bây giờ thực sự bị Internet đầu độc rồi, nào là cún con nào lại là sói con, nói điều đó ra không cảm thấy xấu hổ à? 

Cố Tâm hiểu lầm anh, sắc mặt hơi đỏ lên. 

Phải nói rằng khi trên mặt của một nữ anh hùng như Cố Tâm mang vẻ đào hoa, đó lại là một cảnh tượng khác, một cảnh sắc còn cuốn hút, đẹp mắt hơn cả khu vườn hoa đào. 

Hãy thử tưởng tượng xem, trong một thành phố chỉ bao quanh bởi cốt thép và bê tông, nhưng nếu treo bông hoa đào đỏ thắm ở một góc tầng thượng, đây sẽ là một bức tranh hấp dẫn biết nhường nào. 

Ánh mắt Lâm Trạch Dương không kiềm chế được, nhìn chằm chằm cô. 

Cố Tâm thấy thế càng tức giận hơn, quả nhiên tên này là đồ lưu manh, giống như những tên xã hội đen mà cô thường gặp, nhìn cô đến mức suýt thì chảy cả nước miếng. 

"Đi chết đi!" Cố Tâm hét lớn, một chân bỗng nhiên bước lên trước, phần thắt lưng ngửa về sau, rồi cô xoay người tung ra một cú đấm. 

Cú đấm lưu loát như nước chảy mây trôi, động tác không chậm chút nào, sức mạnh của toàn thân đều được kết lại rất tốt, tập trung hết vào cú đấm này, đây đã là cực hạn mà cơ thể người bình thường có thể dồn ra được. 

Nhìn thấy cảnh này, lão Cố khẽ gật đầu, cảm thấy tự hào về sự tiến bộ của Cố Tâm. Nhưng đồng thời, ông cũng cau mày, cú đấm này quá mạnh, nếu mà đánh chết thằng nhóc đó ngay lập tức thì phải làm sao đây. 

Bụp! 

Một âm thanh vang lên, Cố Tâm đấm mạnh lên ngực Lâm Trạch Dương, nhưng âm thanh hơi kỳ lạ, như thể cú đấm đã đập lên một tấm gỗ cứng vậy. 

Lâm Trạch Dương chỉ nhẹ nhàng lùi lại ra sau một bước, nhưng bởi vì sức mạnh quá ghê gớm khiến Cố Tâm phải liên tục lùi lại ba bước để giữ vững cơ thể. 

Mọi người đều không khỏi chết lặng, tại sao Cố Tâm lại lui về sau, vì cái gì mà Lâm Trạch Dương còn đứng được ở đó? 

Cố Tâm vô thức cau mày lại, cảm thấy Lâm Trạch Dương khiến người ta chán ghét hơn, nói: "Cậu thế mà lại đặt một tấm thép lên ngực, đây là rất sợ chết à?" 

Lâm Trạch Dương ngây người, sau đó nổi giận, nói: "Cô sỉ nhục nhân cách của tôi như nào cũng được, nhưng không được sỉ nhục cơ thể của tôi, rõ ràng tôi không hề đặt tấm thép nào, nếu cô không tin thì cứ đến sờ thử xem." 

Cố Tâm lại lần nữa đỏ mặt, tuy cô là một cô gái tùy ý, lúc bình thường cô đều ra vẻ một người phụ nữ mạnh mẽ, đâu có lúc nào đỏ mặt, nhưng cái tên Lâm Trạch Dương này quá trơ trẽn rồi. 

"Cậu đúng là vô liêm sỉ." Trong mắt Cố Tâm như có thể phun ra lửa, gay gắt nhìn chằm chằm anh. 

Lâm Trạch Dương không nhịn được, tức giận trừng mắt nhìn cô, nói: "Sao người phụ nữ như cô lại vô lý như vậy hả, tôi thật lòng bảo cô chạm vào tôi, cô lại còn muốn chửi bới tôi. Chẳng lẽ cô muốn tôi vén áo ở giữa chốn công cộng như thế để xem ai sợ ai sao?" 

"Á!" Cố Tâm cảm thấy bản thân sắp phát điên mất, hét lớn lên, bởi vì lúc này Lâm Trạch Dương thế mà lại đưa tay định cởi cúc áo thật, cái tên này sao có thể không biết xấu hổ như thế chứ, không thể đánh bại người khác, lại dùng chiêu trò ghê tởm như vậy, chẳng trách Trần Nhĩ lại nói người này là tên khốn, cậu ta thật sự là một tên khốn nạn mà. 

"Tôi không cởi đấy, cô coi tôi là đồ ngốc à? Hừm." Lâm Trạch Dương không chịu được dừng lại, vẻ mặt đầy kiêu ngạo nhìn Cố Tâm, nói: "Đừng tưởng rằng tôi không biết suy nghĩ của mấy người phụ nữ các cô, chẳng phải các cô muốn nhìn thấy thân hình tuyệt đẹp của tôi sao. Nói cho các cô biết, tôi không phải là người phóng khoáng như vậy. Hơn nữa, tôi đã có một cô con gái rồi, tôi sẽ không chịu bất kì sự can thiệp nào trước việc lạm dụng chức quyền của cô đâu." 

Cố Tâm tức tới mức suýt tắc thở, mắt trợn hết lên, lồng ngực đập dữ dội, cô cảm thấy toàn thân đều không khỏe, trên đời này làm sao lại có thể có một tên vô liêm sỉ như vậy được. 

"Mẹ kiếp, cậu đang nói nhảm nhí gì vậy hả? Cậu câm miệng lại cho tôi" Cố Tâm đột nhiên đứng dậy, cô không có phong thái anh hùng, thứ còn lại chẳng qua chỉ là dáng vẻ e thẹn của một người phụ nữ mạnh mẽ. Nhưng không thể không nói, người như Cố Tâm có phong cách đặc biệt, hơn nữa, cô vẫn còn nhỏ, vừa mới trưởng thành, trên người cô toát ra vẻ đẹp trong sáng. 

"Cố Tâm, không cần hoảng sợ. Còn nhớ những gì ông đã từng bảo con hay không? Nếu trái tim của con trong sáng như băng, bầu trời sẽ không chấn động. Hãy giữ vững tâm trí của mình, loại bỏ những suy nghĩ đen tối, hãy để bản thân bước vào trạng thái thanh tịnh, đừng đánh mất ý muốn ban đầu của con." 

Giọng nói của lão Cố truyền đến đầy uy nghiêm, mang đến cho người ta loại cảm giác yên tĩnh. 

Cố Tâm hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở ra. Hai mắt Cố Tâm sáng ngời, ánh mắt cũng trở nên kiên quyết, nói: "Cậu chết đi cho tôi, Lâm Trạch Dương" 

Nói xong, lúc này Cố Tâm lại hạ thấp người xuống, đấm một đường vòng cung lớn, cô đột nhiên bước chân về phía trước, vung một cú đấm dữ dội y hệt trước đó. Nhưng lần này, cú đấm của Cố Tâm không nhằm vào ngực của Lâm Trạch Dương. 

"Dừng tay lại Cố Tâm..." Lão Cố bị sốc và bật dậy khỏi chỗ ngồi, Lâm Trạch Dương chắc chắn không thể nào tránh được cú đấm này, mà cú đấm này đủ mạnh để khiến Lâm Trạch Dương bị chấn thương não, thậm chí có thể đánh vỡ đầu của Lâm Trạch Dương. 

Nhưng vì khoảng cách quá xa, lão Cố đã không tới kịp. 

Cú đấm của Cố Tâm thẳng tiến không lùi, đạp gió rẽ sóng, đánh chết đối thủ dễ dàng giống như biển động song trào. 

Cố Tâm cảm thấy mình đã bước sang một trình độ mới, người và cú đấm dường như đã hòa vào làm một, trong mắt cô đã không còn Lâm Trạch Dương, chỉ có một cảm giác thích thú muốn tiến về phía trước. Cố Tâm cảm thấy rằng cú đấm này sẽ là cú đấm mạnh nhất của mình. 

Nhưng vào lúc này, Cố Tâm đột nhiên cảm thấy một năng lượng rất lớn phát ra từ cô. Nếu như nói cú đấm của Cố Tâm giống như làn sóng cả, vậy thì năng lượng phía trước chính là sóng thần, khoảng cách giữa hai người như trời với đất, giống như con kiến và con voi, không có khả năng đấu lại được. 

Lâm Trạch Dương đưa tay ra một cách dễ dàng, rồi nắm lấy cú đấm của Cố Tâm. 

Tưởng chừng sóng biển và sóng thần va chạm sẽ gây nên những cơn gió bão dữ dội, rung chuyển cả đất trời, nhưng vào lúc này, kỳ diệu thay, tất cả lại trở về yên tĩnh. 

Cố Tâm cảm thấy sức mạnh trong cú đấm của mình đột nhiên biến mất, đồng thời cũng cảm thấy sức mạnh đến trước mặt cũng không còn nữa. 

Cố Tâm chết lặng tại chỗ, nếu một chiếc xe đạp chạy hết tốc độ về phía trước gặp một xe ô tô cũng chạy hết tốc độ đang đến gần, cả hai va chạm, chắc chắn không thể không có tiếng động được! 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!