Lọc Truyện

Biệt Lai Vô Dạng

Edit: Aroura

Beta: Nguyệt Nguyệt

Mấy ngày tiếp theo Lục Nhĩ Nhã vẫn không nóng không lạnh ở chung với ảnh đế Chu như vậy.

Mấy người trong đoàn phim tập mãi cũng thành quen với chuyện này, sớm đã từ tò mò lúc ban đầu biến thành như không nhìn thấy. Gần đây bận quay chụp vô cùng, bọn họ cũng tăng ca rất nhiều lần, mệt đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ, làm gì còn tinh lực đi quản chuyện người khác?

Tâm tình của Lục Nhĩ Nhã thật sự không tồi, đặc biệt hôm nay là 30.

Buổi chiều hơn 3 giờ, cô đã hết cảnh quay, cầm túi xách đi về nhà, thay quần áo, gọi điện thoại thuê xe, không để cô đợi lâu, chưa đến một tiếng tài xế đã lái xe đến cửa.

"Sau cơn mưa" đã công chiếu mấy ngày rồi, người biết Chương Hân Dao và Lục Nhĩ Nhã cũng nhiều, anh trai tài xế mang xe đến đây nói đã đưa bạn gái đến rạp xem phim của cô, bạn gái mình rất thích cô nên muốn xin chữ ký của cô về tặng bạn gái.

Lục Nhĩ Nhã không từ chối, ký tên xong lại cảm ơn người ta, anh trai cất quyển sổ nhỏ vào trong túi rồi nhảy nhót, huýt sáo rời đi.

Chỗ này cách sân bay còn rất xa, đi muộn hơn sợ sẽ kẹt xe vẫn nên xuất phát sớm một chút, để Nhĩ Dương chờ ở sân bay một mình cũng không tốt lắm.

Lấy túi tiền và điện thoại, cô khoá cửa rồi lái xe ra đường.

Còn chưa đến giờ tan tầm cao điểm, giao thông không quá chen chúc, lúc đến sân bay là 5 giờ rưỡi chiều, vẫn còn sớm, Nhĩ Dương 7 giờ mới hạ cánh, xuống máy bay lấy hành lý cũng phải tốn thêm nửa tiếng, cũng cần phải chờ.

Cũng không có cách nào khác, nếu đợi đi muộn hơn sợ là cậu bé xuống máy bay chờ hai tiếng cô cũng chưa đến kịp.

Dừng xe ở một chỗ cho phép là một bãi đất trống trên quảng trường, gửi tin nhắn cho em trai, chia sẻ vị trí và biển số xe cho cậu, chờ cậu xuống máy bay thì khởi động xe là cậu có thể nhìn thấy.

Bật điều hoà ngả ghế tựa ra sau, cuộn cơ thể lại, đỉnh ngủ một lát.

Tối hôm qua đọc kịch bản đến khuya, 3 giờ sáng cô mới bắt đầu ngủ, quay chụp nguyên ngày có hơi mệt, không muốn để em trai nhìn thấy bộ dáng uể oải, tiều tụy của mình nên muốn nghỉ ngơi một chút lấy lại tinh thần.

Bên cạnh chính là sân bay cao tốc, xe qua xe lại, người ra người vào trên sân bay nhiều, có hơi ầm ĩ, muốn ngủ cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhắm mắt lại chợp mắt một lát, thật sự không có cách nào đi vào giấc ngủ cô mới điều chỉnh ghế dựa lại, đổi vị trí sang ngồi ở ghế phụ tìm giá điện thoại đặt ở phía trước, tìm bộ phim dài hai tiếng để xem giết thời gian.

Trên đường Đàm Lâm lại gọi điện thoại đến, cô biết vì chuyện gì, cũng thật sự không có thời gian chạy đến chỗ tham gia, đơn giản không nghe máy. Sau đó Đàm Lâm lại gửi tin nhắn nói còn chưa nói cho Chu Hoài Dịch biết cô không đi, nếu cô đồng ý thì lúc nào cũng có thể đến, Chu Hoài Dịch nhất định sẽ rất vui vẻ vân vân…

Mím môi cân nhắc vẫn trả lời: "Được". Trong lòng lại có hơi suy nghĩ, 7 giờ hơn mới đón được em trai, lúc quay về nhất định sẽ kẹt xe, hai ba tiếng đồng hồ đi về đến nhà rồi đưa cậu ra ngoài ăn cơm tối, quay về còn muốn nghe cậu nói chuyện ở trường, phỏng chừng cũng đến mười một, mười hai giờ, lúc ấy đến party cũng sắp kết thúc, còn có ý nghĩa gì nữa?

Lắc lắc đầu, cô vẫn cảm thấy xem phim tương đối tốt, mở phim ra tiếp tục xem phim bên ghế phụ.

Máy bay còn tính hạ cánh đúng giờ, hơn 7 giờ em trai gọi điện thoại cho cô nói là đã hạ cánh, bảo cô đợi thêm chút nữa để cậu lấy hành lý xong rồi ra.

Chờ hành lý tốn một ít thời gian, lúc nhìn thấy em trai đã gần 8 giờ.

Điều làm cô ngoài ý muốn là sau lưng em trai mình còn có một nữ sinh xinh đẹp. Đeo chiếc kính đen lớn, chải một kiểu tóc đáng yêu giống như make up nhẹ nhàng, mặc đồ cũng rất đáng yêu, Nhĩ Dương không tính là quá săn sóc người đó, ngay cả hành lý cũng là do cô gái nhỏ tự xách.

Hắc, tên nhóc này lại không biết thương hoa tiếc ngọc?

Lục Nhĩ Nhã lái xe đến ven đường kéo cửa kính xe xuống, vẫy vẫy tay với hai người, mắt Lục Nhĩ Dương sắc bén nhìn thấy cô cũng vẫy vẫy tay. Không kiên nhẫn nhíu mày nhìn cô gái dây dưa với mình, cuối cùng thở dài một tiếng xoay người kéo rương hành lý của cô ấy.

Lục Nhĩ Nhã chợt nhớ đến giấc mơ lộn xộn trước đây của mình, Nhĩ Dương làm con gái nhà người ta lớn bụng, lúc này cậu lại đưa cô gái này trở về, ừm… Tạm thời coi như ra mắt phụ huynh, không khỏi có chút e ngại.

Chưa xong lại bị suy nghĩ của mình chọc cười, Nhĩ Dương đều đã mười tám, có bạn gái cũng bình thường, bộ dáng của cô gái kia không tệ nhìn vào rất có cảm tình.

Lục Nhĩ Dương đặt hành lý vào xe, cô gái kia tự quen thuộc mà chui vào ghế phụ, hưng phấn tự giới thiệu: "Chào chị Nhĩ Nhã, em là bạn gái của Nhĩ Dương, chị có thể gọi em là Phương Phương, cũng có thể gọi em là em gái, em không để ý nên chị cứ tùy ý gọi."

Người trẻ tuổi bây giờ đều thoải mái như vậy sao?

Cảm thấy có hơi không theo kịp thời đại, Lục Nhĩ Nhã im lặng một lát vẫn lễ phép duỗi tay ra bắt tay: "Chào em, Nhĩ Dương cho em thêm không ít phiền toái đi?"

“Không có, anh ấy khá tốt, là em làm phiền anh ấy mới đúng.”

Nhĩ Dương ngồi vào ghế sau nghe thấy những lời này còn coi như vừa lòng, hừ một tiếng nói: "Ít ra cô cũng tự mình hiểu lấy."

Lục Nhĩ Nhã khởi động xe hỏi em trai nhà mình: "Làm sao mang bạn gái về cũng không nói cho chị một tiếng? Chị không chuẩn bị chút gì, phòng cho khách còn chưa dọn đâu."

Lục Nhĩ Dương còn chưa đáp lời cô gái kia đã mang ngữ khí không thấy người chết không thôi mà mở miệng: "Không sao, em có thể ngủ chung một phòng với Nhĩ Dương."

"Cút, ai ngủ với cô?"

"Aizz? Sao anh lại nói vậy, lần trước không phải cũng ngủ cùng nhau sao?"

“Lần trước là lần trước!”

Lục Nhĩ Nhã: “…”

Này này, trọng điểm là cái này?

Em trai nhà mình yêu đương với người khác, còn cùng ngủ với nhau, loại chuyện này cậu có nghĩ đến cảm nhận của chị mình không?

Tức khắc có cảm giác em trai không phải em ruột, thế giới của em trai mình không chỉ có một người phụ nữ quan trọng là cô nha, thật là làm người thương cảm.

Không đợi cô cảm thán xong, cô gái nói nhiều lại hỏi: "Chị Nhĩ Nhã không phải đang yêu đương với Chu Hoài Dịch sao? Vì sao không đi đến đón cùng ạ? Em còn tưởng xuống máy bay là có thể nhìn thấy Chu đại thần cơ."

"Ừm, hôm nay anh ấy còn bận đóng phim, không có thời gian, sao vậy? Em cũng thích Chu Hoài Dịch?"

Phương Phương lắc đầu: "Em không thích, Nhĩ Dương thích nên em cũng suy nghĩ tìm tòi thêm một chút."

Ừm, không tồi không tồi, rất để ý đến chuyện của Nhĩ Dương, là một cô gái tốt.

Đặt ra một kết luận như vậy trong lòng, Lục Nhĩ Nhã vừa lòng gật đầu, nhân lúc chờ đèn đỏ quay đầu, trịnh trọng ghi nhớ mặt của cô gái nhỏ.

Đoạn đường này bị tắc nghiêm trọng, xe xếp hàng dài nối đuôi nhau, vài phút cũng không động được một chút nào, Lục Nhĩ Nhã duỗi cổ ra ngoài xem xét, phát hiện một quán ăn nên đề nghị: "Vậy thì chúng ta đi ăn cơm trước, đợi đến khi xong chắc đã hết tắc rồi."

Nhĩ Dương và Phương Phương không có ý kiến gì mà đồng ý.

Lái xe ra ngoài chạy đến nhà hàng gần đó, cầm đồ rồi ba người xuống xe.

Là một nhà hàng có phong cách Nhật Bản, hồi nhỏ bố rất thích hương vị Nhật Bản, hai chị em cũng thích, vừa hay Phương Phương cũng không phản cảm, còn tiết kiệm thời gian tìm nhà hàng.

Nhà hàng làm ăn khá tốt, lúc bọn họ đi vào đã có mấy bàn khách, Lục Nhĩ Nhã bây giờ ít nhiều cũng được coi là người của công chúng, lúc đi vào luôn có khách quay đầu lại nhìn cô, cô thật ra không cảm thấy có gì chỉ sợ ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của hai đứa nhỏ, vẫn nói với nhân viên phục vụ là mình ngồi phòng riêng.

Sau khi ngồi xuống, Nhĩ Dương gọi cơm, hai chị em đã quen như vậy, ra ngoài ăn cơm đều là cậu món, Phương Phương lại càng không có dị nghị gì, gần như là sùng bái quá mức với Lục Nhĩ Dương, cậu nói cái gì cũng là tốt.

Bữa cơm này ăn không mất nhiều thời gian, nhưng nếu bây giờ đi ra ngoài cũng lại hoà vào dòng xe kẹt cứng tiếp, đơn giản ngồi trò chuyện chờ qua thời gian dùng bữa hai tiếng, người phục vụ đến nhắc nhở, ba người mới từ từ đứng dậy rời đi.

Tình huống tốt hơn chút nhưng vẫn tắc đường, vài đoạn đường trực tiếp không di chuyển được, may là lớn lên trong thành phố này từ nhỏ có chút quen thuộc với mạng lưới giao thông ở đây, đi chọn đường vòng xa nhưng tốt xấu cũng không tắc như vậy, dễ đi hơn so với con đường trước đó.

Điện thoại hết pin tự động tắt máy, cô cũng không quản, về đến nhà thì bảo hai đứa nhỏ đi tắm rửa, mình đi dọn phòng cho khách.

Chuyện em trai nhà mình mới thành niên nằm cùng giường với nữ sinh khác, cô tạm thời vẫn không chấp nhận được, chỉ có thể từ chối đề nghị của Phương Phương.

Cũng may ngày thường đều quét dọn, chỉ là sửa sang lại giường đệm và bàn ghế cũng không quá tốn thời gian.

Sau khi xử lý xong thì đi ra ngoài, em trai từ trước đến nay tắm rửa đều không tốn nhiều thời gian, cậu đã cởi [email protected] ngồi trong phòng khách xem TV. Lục Nhĩ Nhã thấy vậy lòng dạ lại không yên, nhanh chóng đi vào phòng cậu cầm áo thun đi ra ném lên đầu cậu: "Mặc vào mặc vào đi, trong nhà còn có người khác, giống cái dạng gì?"

"Cô ấy cũng không phải chưa từng thấy…" Lục Nhĩ Dương lẩm bẩm một câu nhưng vẫn nghe lời mặc áo thun vào.

Lục Nhĩ Nhã ngây ra tại chỗ một lát mới phản ứng lại, đi đến kéo lỗ tai cậu: "Em thật sự đã làm chuyện đó với em ấy? Mới thành niên chưa được mấy ngày đã làm bậy rồi?"

Cậu bé vô cùng ghét bỏ mà nhìn cô một cái, vỗ tay cô xuống: "Chị nghĩ gì thế? Lần trước em với mấy người bạn đến bờ biển cắm trại, thua trò chơi bị chia vào một nhóm với cô ấy, ngủ cùng một lều trại."

"Vậy em lại nói cái gì em ấy cũng nhìn thấy?"

"Lúc em tham gia thi đấu bơi lội, cô ấy ở bên cạnh cổ vũ."

Lúc này Lục Nhĩ Nhã mới yên lòng, lại không dám xác định, đá cậu một cái: “Thật không?”

“Em lừa chị làm gì?”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Vỗ vỗ bộ ng ực, còn không yên tâm, lại nhỏ giọng nói: "Em phải nhớ kỹ, nếu không muốn ở cùng người ta cả đời nhất định đừng động vào người ta, con gái không thể so với con trai các em, chỗ nào không xử lý tốt sẽ là bóng ma cả đời, có nghe thấy không?"

"Được, em biết rồi mà."

Lục Nhĩ Nhã còn muốn nói thêm hai câu, cô gái đang lau tóc ướt ở bên kia lại đi chân trần ra ngoài: "Biết cái gì cơ?"

"Không có gì, hai em nghỉ ngơi sớm một chút, chị đi tắm rửa." Lại cảnh cáo mà trừng mắt nhìn em trai một cái, em trai cô cười cười nhìn cô, làm dấu bảo đảm cô mới xoay người trở về phòng.

Sạc điện thoại, cầm quần áo đi tắm rồi vào phòng tắm.

Vừa nãy Phương Phương dùng nhà tắm nên sương mù bên trong mênh mông, độ ấm hơi cao, làm người khác có chút không thoải mái, đứng chờ vài phút cô mới thích ứng được.

Chạy xe mấy tiếng đồng, mùi hương trên người đều là mùi của điều hoà trong xe, có chút khó chịu nên tắm lâu hơn, lúc quay ra kim đồng hồ vừa vặn chỉ đến số mười hai không sai một ly.

Xong rồi xong rồi, còn chưa chúc mừng sinh nhật anh.

Vội vàng khởi động điện thoại, định cứu mình một chút, không đợi cô bắt đầu từ đâu trên điện thoại đã nhảy ra rất nhiều tin nhắn, cùng mấy cuộc gọi nhỡ.

Chu Hoài Dịch, Đàm Lâm, Lăng Phỉ, Tiểu Tề…

Tin nhắn đều đang hỏi cô bây giờ ở đâu, vì sao không đến, cô cảm thấy hơi đau đầu nhưng vẫn soạn một tin nhắn nói rõ chuyện Nhĩ Dương trở về rồi gửi một loạt.

Tin nhắn của cô vừa gửi chưa được mấy giây, Đàm Lâm bên kia đã theo sát mà gọi đến: "Cô nhóc Tiểu Lục, em mau đến đây xem đi, lão Chu uống say phát điên ở đây này, vẫn đang tìm em, bây giờ đang ở bên biệt thự của cậu ấy, mau đến đây!"

Nói xong, cũng không đợi cô nói gì đã trực tiếp cúp điện thoại.

Đây…
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!