Lọc Truyện

Biệt Lai Vô Dạng

Editor+Beta: Qiongne

Những quá khứ này, đúng là mất bao lâu để nhớ lại, đều làm trái tim người ta buồn đến mức hoảng loạn.

Dựa vào bên cửa sổ, có chút cảm giác bất lực, vuốt mặt, muốn hút điếu thuốc để xoa dịu cảm xúc phiền muộn, lại nghĩ đến đây là trong bệnh viện, mới đặt vật hình vuông vào lại trong túi.

Người trên giường rên nhẹ một tiếng, nói mê: “Đau…….”

Lắc nhẹ đầu, trở lại bên cạnh giường bệnh, vuốt nhẹ tóc cô, thấy lông mày nhăn lại của cô gái thoải mái giãn ra, mới theo đó thở ra một hơi.

Đau, đương nhiên đau.

Bác sĩ chỉ bình tĩnh nói rằng không có trở ngại lớn gì, không phải gãy xương nghiêm trọng như vậy, anh cũng đau lòng không chịu được. Người mà buổi sáng còn bình thường, chớp mắt một cái đã vào bệnh viện, trên người cuốn nhiều băng gạc như thế, sắc mặt cũng nhợt nhạt đến đáng sợ, nói chuyện cũng hữu khí vô lực (nói không ra hơi).... Đâu còn chút sức sống lúc chào anh vào ngày thường nữa?

Lúc nhận được điện thoại, anh vẫn còn ở phim trường đợi chuyển cảnh.

“Chị tôi xảy ra chuyện rồi, ở bệnh viện XX, anh mau qua đó đi, đang chờ ký tên làm phẫu thuật.” Đứa trẻ gặp mặt mấy lần, nói nhanh với anh trong điện thoại.

Lo Lắng không yên cả một ngày, dường như nhận được giải thích.

Biết cô không muốn để Nhĩ Dương lo lắng, còn dặn đi dặn lại cậu con trai đã sốt ruột đến đi vòng vòng ở bên kia: “Tôi lập tức qua, cậu trước tiên đừng đến đây, có thông tin tôi sẽ gọi cho cậu.”

Không dám nán lại, cầm chìa khóa xe chuẩn bị rời đi, Đàm Lâm lại không biết xảy ra chuyện gì, có lẽ thấy sắc mặt anh không đúng lắm, cướp chìa khóa về, đi cùng anh ra khỏi phố điện ảnh.

Đứa trẻ bên kia trầm mặc hồi lâu, lúc mở miệng lần nữa, giọng nói đang khóc: “Tôi không thể mất đi chị, tôi đã mất đi bố mẹ vì tai nạn giao thông, không thể lại không có chị nữa…..”

Chu Hoài Dịch sững lại, muốn an ủi cậu mấy câu, nâng lên hạ xuống vài lần, vẫn không nói được gì, thở dài một hơi, nói: “Tôi cũng không thể…..”

Đứa trẻ kia nghe thấy lời này, mặc kệ tất cả nắm lấy điện thoại khóc một trận, có lẽ là không có ai có thể nghe cậu nói những điều này, cho nên sau khi gọi điện thoại, cuối cùng cậu cũng có thể mở miệng phát ti3t cảm xúc, cho dù đối phương, là một người không hề hiểu rõ.

Không biết làm sao, sinh ra thương cảm.

Anh tức giận thế nào, u uất thế nào, bên cạnh còn có vài người bạn tốt ở bên, hai chị em này, ngoại trừ bản thân hai người, thật sự không tìm được người nào có thể tâm sự.

Không biết lúc nhóc Lục buồn một mình, có ai ở bên cạnh hay không?

Chắc chắn là không có, đến cả bây giờ, nằm trong phòng cấp cứu, phải tìm người ký tên, cũng là mất vài lượt mới liên hệ tới anh.

Đứa trẻ kia lại nói: “Tôi chỉ có mình chị ấy, có mình chị ấy thôi……”

Mắt anh cụp xuống, cố gắng nặn ra một nụ cười trấn an, mặc dù không nhìn thấy đối phương: “Sẽ không sao đâu, đừng khó chịu quá, cô ấy sẽ lo lắng cho cậu.”

Trên miệng nói như thế, thật ra trong lòng còn sốt ruột hơn đứa trẻ đó, như thể trái tim bị giữ bởi móng vuốt sắc nhọn, vẫn không đồng ý cho anh thoải mái, cứ thế, cấu đến đau nhói.

Thật tốt, thật tốt cô an toàn ra khỏi phòng phẫu thuật, lại nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch không chút máu kia, xác định chiếc mũi nhỏ vẫn cử động nhè nhẹ, lòng anh mới thật sự đặt xuống.

Đôi tình nhân kia cũng ở bên cạnh, có lẽ không ngờ người đến đây là Chu Hoài Dịch anh, mở to mắt nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng vẫn xấu hổ cúi đầu xuống: “Thật sự rất xin lỗi!”

Xua xua tay, bảo Đàm Lâm đưa người ra ngoài, thích giải quyết thế nào thì tùy bọn họ, hiện tại, anh chỉ muốn ở bên cạnh cô.

Có thể tưởng tượng, lúc đó cô gái này có bao nhiêu sợ hãi, người mà nhìn thấy xe đã cả người run rẩy, chuyện sợ hãi nhất, chính là xảy ra tai nạn giao thông.

“Không nghiêm trọng như vậy, mất quá nhiều máu, có mấy vết thương nặng, có mấy chỗ lại nhẹ, có thể áp lực trong lòng bệnh nhân quá lớn, mới hôn mê.” Bác sĩ phẫu thuật chính vừa kéo khẩu trang xuống, vừa khuyên anh.

Trời mưa, tai nạn giao thông…

Hai thứ này đến cùng lúc, đó chẳng phải là cọng rơm cuối cùng đã làm cô ấy gục ngã sao? Không ngờ cô gái ngốc này còn vừa vặn từ mộ viên trở về, không nghĩ ra cũng khó.

Về lý mà nói nguyên nhân hậu quả của chuyện này không liên quan đến anh, đến cuối cùng, anh lại tự trách muốn chết.

Rõ ràng là trùng phùng rồi, rõ ràng người đã ở bên cạnh mình rồi, vẫn xảy ra chuyện, trách cô chạy loạn, cũng trách anh không trông coi   cô thật tốt.

Chu Hoài Dịch cảm thấy mọi chuyện không ổn, từ nay về sau, Lục Nhĩ Nhã sẽ không có cơ hội một mình về nhà và một mình ra ngoài nữa, không biết ngày ngày xuất hiện trước mặt cô, cô có phiền không?

Cong môi lên cười, nắm lấy bàn tay bị kim châm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 mu bàn tay cô, cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến, mới dần dần cảm thấy an tâm: “Lục Nhĩ Nhã à, anh thích em……..”

Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu đột nhiên vang lên, cô gái đang ngủ đương nhiên sẽ không đáp lại anh, quầng sáng trong mắt tắt đi, tự cười nhạo, sự im lặng vừa rồi trong phòng bệnh lại được khôi phục.

Bây giờ, không phải lúc.

Nhóc Lục, vẫn không muốn hiểu rõ.

Không sao cả, anh có thể đợi, dù sao thái độ của cô với anh, cùng với phương thức ở chung giữa hai người, cũng đang thay đổi. Đợi thời cơ chín muồi, anh sẽ nói rõ với cô một lần nữa. Hấp tấp nói ra, với tính cách không ăn khớp với nhau của cô, chắc chắn sẽ trốn anh thật xa. Tình cảnh như vậy, không phải là cảnh anh muốn thấy.

Sáng hôm sau, Lục Nhĩ Nhã mở mắt không bao lâu, đang ăn sáng thì Thư Nguyên vội vội vàng vàng chạy tới.

Nhìn thấy Chu Hoài Dịch đang ngồi bên cạnh giường, biểu tình có thể nói là biến đổi thất thường, vui mừng, hoài nghi, không dám tin, cảm xúc lẫn lộn, im lặng một lúc lâu, mới lắp bắp gọi một tiếng: “Đạo, đạo diễn Chu.”

Chu Hoài Dịch gật đầu cười, nghĩ hai người sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói, tự giác đứng dậy, dặn dò cô: “Tôi về đoàn phim một chuyến, chiều quay lại, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”

Bây giờ Lục Nhĩ Nhã đã hoàn toàn tỉnh táo, cả người có rất nhiều sức sống, vui vẻ gật gật đầu: “Được.”

Chu Hoài Dịch cầm lấy chìa khóa xe mà Đàm Lâm để lại, nói mấy câu đơn giản tạm biệt Thư Nguyên xong liền đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng, Thư Nguyên đã khoa trương ôm ngực ngồi phịch xuống ghế thở một hơi lớn: “Trời ơi, dọa chết tôi rồi, tiếp xúc khoảng cách gần với nam thần, hóa ra lại dọa người như vậy!”

Lục Nhĩ Nhã vô cùng đồng tình, mạnh mẽ gật đầu: “Bây giờ cậu đã biết cảnh ngộ của tôi khó bao nhiêu chưa?”

Thư Nguyên kéo tay cô, lắc nhẹ, ngữ khí kích động không giấu được: “Nhưng mà đẹp trai quá, thật sự quá đẹp, còn rất có khí chất!”

“Này này, tôi vẫn đang nằm trên giường đó, cậu không thể trước tiên quan tâm tôi một chút sao?”

“Ai nha, cậu da thô thịt dày, còn có nam thần bên cạnh, có gì đáng quan tâm chứ?”

“........”

Nhìn thấy bạn tốt đã co miệng lại, Thư Nguyên ha ha cười một tiếng, xoa xoa mặt cô: “Đùa thôi mà, bây giờ thế nào rồi? Còn đau không?”

“Vẫn ổn, nếu cậu không chạm vào tôi, là không đau.” Nhìn theo móng vuốt cứ lắc lắc cánh tay mình, Lục Nhĩ Nhã vô cùng hờ hững nâng mắt lên nhìn cô ấy.

Thư Nguyên nhanh chóng buông tay, xấu hổ gãi đầu: “Hi hi, sai sót sai sót.” An phận không được mấy giây, lại cười ha ha sáp lại, “Quỷ nhỏ, xảy ra chuyện không biết tìm tôi, vẫn là nhân viên công tác của Chu nam thần nói với tôi.”

“Anh ấy?”

“Đúng vậy, nói sợ cậu một mình buồn bực, bảo tôi đến ở cùng cậu, nhìn xem, thân mật bao nhiêu nha, cậu còn dám nói anh ấy không phải ý gì kia với cậu?”

“Thật sao?”

Thư Nguyên trợn trắng mắt: “Lừa cậu làm gì? Cậu còn muốn nghe ghi âm cuộc gọi hay sao?”

“Lấy ra đây.”

Lại là trợn trắng mắt: “Tôi lại không phải có bệnh, gọi điện thoại với người ta còn thường xuyên ghi âm.”

Lục Nhĩ Nhã nháo mấy câu với cô ấy, cảm thấy khát nước, cây ngay không sợ chết đứng sai người: “Rót cho tôi cốc nước đến đây.”

Thư Nguyên đưa tay chọt chọt trán cô, vẫn nhanh nhẹn cầm lấy cốc thủy tinh, rót nửa cốc nước, trực tiếp đưa đến bên miệng cô, thấy cô uống mấy ngụm, mới để cốc về chỗ cũ: “Còn cần gì không?”

“Tạm thời không cần.”

Biết cô muốn gọi cho Nhĩ Dương, Thư Nguyên không nói hai lời, trực tiếp ấn gọi số của đứa trẻ, chưa đến vài phút bên kia đã nhận điện thoại, chuyển cho Lục Nhĩ Nhã, bèn ôm tay đợi bên cạnh.

Hai chị em kia vốn nói cũng không hết chuyện, huống hồ sau đó còn xảy ra loại chuyện này, cứ nói cứ nói, hai chị em lại khóc trên điện thoại, thật là không khiến người ta bớt lo chút nào.

Thư Nguyên đỡ trán, đoạt lấy điện thoại: “Được rồi được rồi, bây giờ cảm xúc của chị cậu không thể dao động quá lớn, cậu cũng nghỉ ngơi cho tốt nhé, đừng lo lắng quá…. Cô ấy? Tốt lắm luôn, ăn được ngủ được, còn có nam thần bên cạnh, ngày tháng trôi qua rất khoan khoái….. Được, chị sẽ trông nom cô ấy, cậu cứ yên tâm đi, học hành cho tốt nhé…. Ừm, tạm biệt!”

Nói mấy câu thì tắt máy, cầm khăn giấy đưa qua, đợi người nhận lấy, mới nói: “Đứa trẻ rất hiểu chuyện đó, lần này vậy mà không nóng nảy, thật sự ngoan ngoãn đợi ở Thượng Hải không chạy về.”

“Ừ, Chu Hoài Dịch dặn dò qua, bảo em ấy đợi tin tức.” Lau nước mắt, giọng nói run run, hơi thở không ổn định.

“Chậc chậc chậc, xem ra, số phận sau này của nhà hai người là Chu Hoài Dịch quyết định.”

“Nói lung tung gì đó.”

“Cậu xem chuyện này có gì không thành chứ, em trai Nhĩ Dương đã nghe lời anh rể tương lai thế rồi, cậu thấy anh ấy, cũng nhát như thỏ đế, bị người ta ăn đến chết rồi, Lục Nhĩ Nhã, cậu không cứu được rồi.”

Lục Nhĩ Nhã trợn mắt nhìn cô ấy, trách cô ấy nói điều vô nghĩa: “Cậu cũng biết là chuyện không thành, còn nói anh ấy là anh rể.”

Thư Nguyên nhếch miệng cười, vỗ vỗ một bên vai không bị thương của cô: “Chuyện sớm muộn, đến lúc đó phù dâu còn là tôi đó, có gì mà phải giấu giếm với tôi chứ, cậu nói đúng không?”

“Cút cút cút, càng nói càng không đứng đắn,”

Cười nhạo mấy câu, Thư Nguyên thu lại câu nói đùa, nghiêm túc: “Nhưng mà, cậu bị thương như vậy, 《Quãng đời còn lại》phải làm sao, cảnh đánh võ nhiều như thế,chịu được sao?”

Vẫn là không yên tâm, Thư Nguyên quan sát người từ trên xuống dưới: “Nam thần nói thế nào?”

“Anh ấy nói xem tình hình, nếu mà không được, thì đổi người.”

Thư Nguyên vỗ bàn đứng dậy, hét lên: “Vậy sao mà được? Lời thoại của cậu cũng có quá nửa, các thủ thuật cũng hòm hòm rồi, nói đổi người là đổi người?”

“Cậu đừng kích động, đã nói là xem tình hình rồi, tốt rồi thì không cần đổi nữa.”

“Này còn được.“ Ngồi về chỗ cũ, Thư Nguyên lại nhích đến gần, ánh mắt ái muội, “Anh ấy ở cạnh cậu cả đêm, hai người có gì phát triển thêm một bước không?”

“Không…..” Nhớ đến nụ hôn nhẹ mà anh in lên mu bàn tay cô, còn có cái ôm cẩn thận từng chút kia, lại không tự nhiên cúi đầu xuống, len lén lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.

Thư Nguyên nhìn bộ dáng cổ quái của cô, đoán được ít nhiều: “Giả tạo, thích người ta thì nói ra đi, việc gì phải vui sướng ngất ngây vì những hành động nhỏ đó.”

“Làm gì có vui sướng ngất ngây.”

“Thật ra nha, an toàn nhất vẫn là buộc người ta bên người, con người Chu Hoài Dịch này ấy mà, người đẹp bên người nhiều như biển, cậu mà không nắm chắc, đợi một ngày nào đó gặp được người mình thích đó.”

Lục Nhĩ Nhã không tán thành cách nói của cô ấy, lắc nhẹ đầu: “Không đâu, anh ấy đối với ai cũng lạnh nhạt thờ ơ như thế, ở đâu ra người mình thích?”

“Ồ, cậu muốn nói anh ấy chỉ tốt với câu hả.”

“Theo một mức độ nào đó, thì đúng là không sai.”

Thư Nguyên tặc lưỡi: “Nếu cậu bây giờ lấy khí chất không biết xấu hổ của mình dùng trên người anh ấy một chút, hai người đều có thể thành rồi.”

“Không biết xấu hổ?”

“Hứ hứ! Chính là nói cậu.”

“...”

Sao lại không biết xấu hổ rồi, anh đối xử với cô đặc biệt một chút, đây chính là sự thật nha…

=======================================

Editor+Beta: Qiongne

Buổi chiều Thư Nguyên còn phải quay phim, nhìn cô ăn cơm trưa xong, liền vội vội vàng vàng rời đi cùng người đại diện.

Bên kia Chu Hoài Dịch còn chưa chưa xong, hiện tại trong phòng bệnh, chỉ còn một mình cô mà thôi. Trên tủ là túi sách của mình, mặt trên còn có nước bùn đông làm lưu lại vệt màu nâu.

Lục Nhĩ Nhã nhàm chán, cố sức xê dịch thân mình, cầm túi sách đến bên giường, mở túi ra tìm lung tùng một hồi, mới tìm được chiếc điện thoại bị ném trong ngăn nhỏ. Hẳn là ngày hôm qua bởi vì bệnh viện liên hệ người nhà, đã động vào túi của cô.

Trải qua một ngày lăn lộn như vậy, điện thoại hết pin, may mắn trong túi cô có sạc, cũng không biết ngày hôm qua ngã có bị hỏng hay không, lấy ra, cắm và0 ổ điện, còn có thể dùng, đèn nhắc nhở nhấp nhoáng, cô thử một chút, đã có thể khởi động máy.

Cảm thấy muốn lại xoay người nằm trở về rất khó khăn, đơn giản nửa nghiêng thân mình, nghiêng ở mép giường chơi di động.

Lên Weibo nhìn một chút, weibo kia của Lăng Phỉ vẫn còn treo trên hotsearch, fans trên weibo của cô tăng lên mấy lượt. Rất nhiều người ở khu bình luận để lại lời nhắn cho cô, ngữ khí khôi hài hài hước, tiếp tục đọc từng cái bình luận, tâm tình của cô cũng tốt lên.

Quay chụp 《 Sau cơn mưa 》 đã tiến vào kết thúc, tiếp đến chính là hậu kỳ, xuất viện sau một đoạn thời gian nữa, cô còn phải lồg tiếng, 《 Quãng đời còn lại 》 ngay sau đó cũng phải quay ngay sau đó, bộ phim này không thể kéo dài thêm nữa, bây giờ Chu Hoài Dịch bận rộn chiếu cố mình, lại muốn chú ý đến tình huống bên kia, phỏng chừng lại muốn trì hoãn một ít thời gian.

Lần bị thương này còn rất phiền người khác, Lục Nhĩ Nhã cảm thấy áy náy, cảm giác kéo chân đoàn phim.

Lại nghĩ tới đáy mắt người đàn ông tối hôm qua không che giấu được cô đơn cùng sợ hãi, trừ lo lắng cho cô ra, càng nhiều, hẳn là bản thân anh có bài xích đối với bệnh viện.

Chuyện lúc trước kia, anh cũng từng nhắc qua với cô, nhưng cũng không kỹ càng tỉ mỉ, nội tình trong đó, cô không biết, nhưng là có thể làm Chu Hoài Dịch không bỏ xuống được như vậy, khẳng định không phải là chuyện gì khiến người ta vui.

Cô lo cho anh, nhưng cũng không dám tùy tiện mở miệng dò hỏi, sợ chọc đến chỗ đau của anh. Nếu anh tận lực muốn giấu giếm những quá khứ đó, vậy cô cũng không cần thiết một hai phải bóc vết sẹo của người ta, làm cho hai bên đều không thoải mái.

Đừng để cuối cùng, trở thành khoác cái mác quan tâm, rơi xuống kết quả làm tổn thương người ta.

Chính là, không nói ra, luôn luôn không yên lòng, muốn an ủi anh, cũng không biết bắt đầu nói từ đâu, chỉ có thể nhìn anh một cách khô khan, kết quả là, còn muốn để anh hướng dẫn cô.

A, Chu Hoài Dịch, thật sự là một người khó hiểu.

Lắc lắc đầu, đuổi những suy nghĩ trong đầu đi, tiếp tục lướt Weibo.

Tin tức gần nhất trên mạng về 《 Sau cơn mưa 》 rất nhiều, không liên quan là sự chú ý của ba diễn viên chính còn lại, còn có Chương Hân Dao, cùng với Lục Nhĩ Nhã, cũng nhiều lần được nhắc đến.

Đánh giá có tốt có xấu, cũng bình thường, rốt cuộc cô vẫn là lần đầu tiên lộ diện, năng lực không được tán thành cũng nằm trong dự kiến.

Có mấy cái rõ ràng là người biết rõ về cô:

“Lục Nhĩ Nhã, năm hai Học viện Điện ảnh vô cớ thôi học, người mới đã là nữ số hai, các vị tùy ý hiểu biết một chút.”

“Ha hả, dựa vào thủ đoạn đi lên, không có gì đáng chờ mong.”

“Phỏng chừng tôi phải bỏ qua một bộ phim vì một người rồi!”

“Cũng không biết hậu trường là ai, thế nhưng có thể bắt được nhân vật trong phim của Chu Hoài Dịch, trâu bò!”

“Cmn coi thường nhất loại người dựa vào người khác đi lên.”

“…”

Sẽ xuất hiện bình luận như vậy, cô ít nhiều vẫn đoán trước được, thấy trong lòng cũng không phập phồng quá lớn, giới giải trí mà, thật thật giả giả, tốt tốt xấu xấu, qua mấy ngày, còn có ai nhớ nữa?





Đồng thời nhận được lời khen của người khác, nên làm tốt chuẩn bị bị bôi đen, suy cho cùng “người bôi đen chuyên nghiệp” mà bôi đen, trên mạng có một đống.

Căn bản không thể nói là cái gì chân tướng, mọi người chỉ tin tưởng chính mình trong lòng càng nguyện ý tin tưởng phương diện kia, là thật hay giả, không quan trọng, đấu khẩu, cũng vui vẻ.

Người vào trước là chủ đúng là người vào trước là chủ, tư tưởng cổ hủ của người khác đương nhiên không thể khống chế được, vẫn là câu nói kia, thuận theo tự nhiên, qua những ngày này, đều sẽ trở nên không liên quan.

“Đang xem cái gì?” Phía sau thình lình truyền đến thanh âm của Chu ảnh đế, Lục Nhĩ Nhã hoảng sợ, quay đầu lại nhìn anh: “Anh, anh đến lúc nào?”

“Vừa đến.” Kéo ghế qua ngồi xuống, Chu Hoài Dịch cũng không hỏi ý kiến cô, trực tiếp lấy điện thoại từ tay cô, Lục Nhĩ Nhã vô thức muốn đoạt lấy, bị anh đè lại bả vai, không thể động đậy.

“Chỉ là weibo thôi mà, không có gì hay ho.” Thấy sắc mặt người đàn ông không phải quá tốt, cô mở miệng giải thích.

Ngón tay dài khẽ động, lướt lướt xuống dưới, bình luận tiêu cực chỉ có ít ỏi mấy cái, nhưng cực kỳ dễ dàng thay đổi hướng gió, Chu Hoài Dịch nhíu nhíu mày, trả điện thoại lại cho cô.

Lấy điện thoại của mình ra, ngón tay nhanh chóng thao tác bên trên, Lục Nhĩ Nhã không rõ nguyên do, duỗi cổ nhìn xem: “Anh đang làm gì?”

“Không có gì.” Nói, còn quay điện thoại hướng về phía mình, không cho cô xem.

Lục Nhĩ Nhã càng thêm tò mò, dịch vài cái ra ngoài, lại với tới xem: “Em muốn nhìn một chút.”

Chu Hoài Dịch cuối cùng nhấn vài cái, để điện thoại sang một bên, duỗi tay đỡ cô, lót gối đầu trên đầu người, điều chỉnh tư thế thoải mái cho cô, liền ngồi trở lại trên ghế.

Hỏi cô: “Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, Thư Nguyên mua cho.”

“Xin lỗi, gấp rút quay cảnh sáng nay, đã tới muộn.”

Lục Nhĩ Nhã lắc đầu cười nhạt: “Không sao, ngược lại là anh ấy, đã ăn cơm chưa?”

“…”

“Chưa hả?”

“… Ừm.” Vừa quay xong đã chạy đến đây, anh nào có thể nhớ đến việc ăn cơm, vội lên đều như vậy, không ăn một hai bữa, cũng không cảm giác.

Lục Nhĩ Nhã bẹp bẹp miệng, nhìn anh, lại xem bên trong ngăn kéo tủ, lại nhìn anh, rồi sau đó như hạ quyết tâm: “Em nói với anh một chuyện, ngươi không thể tức giận nha.”

“Cái gì?”

“Trong ngăn kéo có đồ ăn vặt, nếu anh đói, có thể lấy ra lót dạ trước.”

Chu Hoài Dịch hơi nhướng mày: “Đồ ăn vặt?”

“Vâng… Chính là, đột nhiên rất muốn ăn, bảo người đại diện của Thư Nguyên mua một chút qua đây, nhưng là em bảo đảm, trước khi lành vết, ta tuyệt đối sẽ không chạm vào.”

“Em còn tính giữ lại để lúc ra viện ăn?” Khẳng định không có khả năng, đã mang tới bệnh viện rồi, sao cô có thể giữ lại đến ngày ra viện?

Một câu chọc thủng tâm tư nhỏ của cô, Chu Hoài Dịch mở ngăn kéo ra, quả nhiên nhét đầy một ngăn kéo, đều là chút đồ ăn vặt, còn có mấy hộp kẹo các loại màu.

Nhíu chặt mày, bác sĩ rõ ràng đã dặn dò không thể ăn thực phẩm rác này, chân trước vừa đi, sau lưng cô liền “Nhập hàng”?

Lấy túi nilon đặt gọn dưới mấy hộp kẹo, Chu Hoài Dịch ngồi xổm xuống, nhét từng thứ từng thứ vào trong túi.

Lục Nhĩ Nhã sốt ruột, trừng mắt mắt to nhìn anh: “Anh, anh làm gì đó?”

“Tịch thu!” Tức giận đáp một câu, thấy cô thế nhưng còn bày ra bộ dáng ủy khuất, lại trách nói, “Em là ngại vết thương tốt lên quá nhanh phải không?”

“Không có mà, chính là…… Muốn ăn.” Càng nói âm thanh càng nhỏ, cuối cùng mấy chữ cơ hồ là ở trong miệng, sớm biết thế đã không nói cho anh, đồ ăn vặt mình tâm tâm niệm niệm, hoàn toàn không ăn được.

Chu Hoài Dịch không làm quá quyết tuyệt, để cho cô hai hộp kẹo làm bằng tay, số còn lại đều để ở tủ bên ngoài, khóa lại, còn thu chìa khóa, cô không thể vì miếng ăn mà cậy khóa.

Nhớ tới những bình luận ác ý vừa rồi, Chu Hoài Dịch lại an ủi cô: “Không cần thiết để ý những thứ kia, ở trong cái vòng này đều khó tránh khỏi, thanh giả tự thanh.”

“Hình như anh tương đối để ý.” Còn không phải sao? cô còn chưa nói cái gì, đối phương đã cầm điện thoại mân mê một hồi, còn không cho cô xem, chắc hẳn là đã đăng cái gì đó biện giải cho cô.

“Tôi biết nội tình, đương nhiên là phải làm sáng tỏ cho em một chút.”

“Làm sáng tỏ?”

“Ừm, có vấn đề gì?”

Lục Nhĩ Nhã nhìn chằm chằm anh, vẫn là nhìn không ra cái gì, lấy điện thoại ra, mở Weibo, lập tức có tin tức nhắc nhở, không thể nghi ngờ, là anh đã đăng Weibo.

“Từng thấy cô gái nhỏ diễn, đi tìm vài lần, mới mang cô ấy vào đoàn phim, diễn không tồi, con người cũng tốt, Chương Hân Dao giao cho cô ấy diễn, quá thích hợp.”

Chỉ nói mấy câu, lập tức dấy lên một trận thảo luận, nhóm fans nhỏ của Lục Nhĩ Nhã còn chạy đến phía dưới Weibo của anh nói cảm ơn, cảm ơn anh vì nói chút công đạo cho chị Nhĩ Nhã của họ.

Lời này vừa nói ra, những người lúc đầu còn nói mấy câu ghen ăn tức ở giờ đã biến mất không thấy bóng dáng, mấy cái □□ kia, cũng không ai đi chú ý, thay thế là chủ đề “Chu Hoài Dịch đăng weibo ủng hộ người mới” như vậy.

Lục Nhĩ Nhã ôm di động nhìn một lát, lắc đầu: “Đây cũng không phải là sự thật.”

Chu Hoài Dịch cười khẽ ra tiếng: “Bằng không em hy vọng tôi viết thế nào? Lục Nhĩ Nhã xuất hiện ở phòng tôi, xin tôi cho cơ hội đóng thế cảnh bán nud3? Tôi cảm thấy không tồi, ngay cả vai Chương Hân Dao cũng giao cho cô ấy?”

“…… Vẫn là như vậy tương đối tốt.” Tuy rằng đó cũng là sự thật, nhưng nói ra, luôn có loại cảm giác càng bôi càng đen.

Lặng im vài phút, Lục Nhĩ Nhã lướt Weibo, Chu Hoài Dịch ngồi ở bên cạnh chợp mắt dưỡng thần, lại như nhớ tới cái gì, khẽ nâng mắt: “《 Sau cơn mưa 》 tuần sau là có thể quay xong, nếu em không thể xuất viện, thì sẽ tìm cho em một diễn viên lồg tiếng.”

“Vâng.” Cũng chỉ có thể như vậy, vẫn không thể bởi vì một mình cô mà  trì hoãn tiến độ diễn, bộ phim sắp được đưa đi thẩm định, sao có thể  có đạo lý đẩy thời gian ra sau vì chờ một diễn viên xuất viện tự mình lồg tiếng?

“Phó đạo diễn Trịnh làm khó dễ em?” Anh hỏi.

Động tác lướt điện thoại của Lục Nhĩ Nhã dừng một chút, chớp mắt một cái, lại như không sảy ra chuyện gì: “Không có, anh không phải đã cảnh cáo anh ta rồi sao?”

Hừ lạnh một tiếng, Chu Hoài Dịch nói: “Anh ta không có khả năng nghe lời như vậy.”

Lục Nhĩ Nhã vui vẻ, buông điện thoại, nửa dựa vào gối đầu: “Các anh đấu với nhau nhiều năm như vậy, còn một hai phải hợp tác, có phải hai bên đều vô cùng bực bội hay không?”

“Tôi chả có tâm trạng cùng anh ta đấu, là chính anh ta tính toán chi li mà thôi.”

“Cũng không trách anh ta, tất cả nổi bật đều bị anh che mất, anh ta đương nhiên sẽ không thoải mái.”

“Chẳng lẽ trách tôi?”

“Ách…… Đương nhiên không phải.”

Dừng một chút, người nọ lại hỏi: “Hỏi em là anh ta có làm khó em không, lại nói với tôi cái vô dụng đó.”

Vô dụng thì anh cũng trả lời rồi? Lục Nhĩ Nhã bất đắc dĩ lắc đầu: “Nói cho anh lại có thể làm sao? Phim cũng quay xong rồi, về sau nước sông không phạm nước giếng, không gặp nhau là được rồi.”

“Nhưng em dưới mắt tôi chịu ủy khuất, tôi sẽ không thoải mái!” Ngữ khí vô cùng nghiêm túc, nhìn về phía ánh mắt của cô, cũng vô cùng nghiêm túc.

Lục Nhĩ Nhã ngơ ngẩn mà nhìn anh, cảm thấy ngượng ngùng, lại cúi đầu, nhìn nếp uốn trên chiếc chăn trắng: “Cũng không thế nào, chỉ là để em diễn lại mấy lần, làm diễn viên, đó không phải điều bình thường sao?”

Chu Hoài Dịch vuốt vuốt tóc cô, lại thu hồi tay, không nhanh không chậm mở miệng: “Diễn kịch là bổn phận của diễn viên, nhưng vô cớ diễn thêm mấy lần, không phải diễn viên nên làm, cũng không phải một người đạo diễn đủ tư cách nên làm.”

Lời này đủ độc, một câu đã đem phó đạo diễn Trịnh có hai mươi mấy năm kinh nghiệm không đáng một đồng, còn bị xem là không đủ tư cách, phó đạo diễn Trịnh, quả nhiên là tự làm tự chịu, hận người ta nhiều năm như vậy không có lý do, không mong đợi, cuối cùng thì chẳng ai quan tâm cả.

Khóe miệng ngậm cười, Lục Nhĩ Nhã nói: “Anh là đạo diễn còn ba ngày không đến phim trường, còn trách người ta?”

“Đương nhiên, tôi cũng có lỗi, nếu tôi ở đó, anh ta cũng không có khả năng khi dễ em.”

“…”

Trọng điểm hình như không phải cái đó chứ?

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!