Lọc Truyện

Bầu Trời Sao Của Thiên Kim Thật

Đáng thương cho Trịnh Tây Tây vốn muốn đi làm bài tập, ngoan ngoãn đúc hai quyển sách giáo khoa, sách bài tập trong cặp, nhưng đã qua một tiếng cô vẫn không viết được mấy chữ.

Trịnh Tây Tây đã gặp kẻ thù trong sự nghiệp học tập của mình, chính là người anh trai vẫn luôn khiến cô mất tập trung bên cạnh.

Nhưng bài tập về nhà bao giờ làm cũng được, Trịnh Tây Tây chỉ đơn giản thu sách vở, cùng vẽ tranh với Cố Duẫn, vẽ đến… Một lời khó nói hết.

Cố Duẫn nhìn bức tranh xấu xí Trịnh Tây Tây vẽ, anh hơi chê: “Em vẽ không phải anh chứ?”

Trịnh Tây Tây ngẩng đầu: “Ừm, không giống sao?”

Cố Duẫn: “…”

Đây chắc chắn là lần bị bôi đen nhan sắc tệ nhất từ trước đến giờ của anh.

Đương nhiên Trịnh Tây Tây cũng biết cô vẽ không đẹp, cô nói vậy là cố ý trêu anh, cô xé bức tranh đó đi: “Để em vẽ bức mới.”

Trịnh Tây Tây cầm tờ giấy lên vẽ lại, vẽ vài nét lại nhìn Cố Duẫn một chút, sau đó cầm tẩy và bút chì sửa. Nếu không xem tranh mà chỉ xem phong thái và dáng vẻ vẽ tranh của cô thì nhan sắc rất tương thích.

Đương nhiên trên giấy lại không giống vậy, bản gốc ít nhất còn mạch lạc nhưng bản này sửa đi sửa lại, kết quả càng sửa càng xấu.

Cố Duẫn không dám nhìn thẳng, nói với cô: “Ngồi lại đây đi.”

Trịnh Tây Tây không biết anh muốn làm gì nhưng cô vẫn ngoan ngoãn chuyển chiếc ghế cạnh Cố Duẫn, lại gần.

Cố Duẫn rút vở ra, đặt giữa hai người, nói: “Đưa tay đây.”

“Hả?” Trịnh Tây Tây đưa tay phải ra.

Cố Duẫn cúi người nắm tay cô: “Em đừng cử động, anh dạy em vẽ.”

“Ồ.”

Cố Duẫn nắm tay Trịnh Tây Tây, quyết định dạy cô cách vẽ một soái ca như thế nào, chứng minh nhan sắc của mình.

Nhưng chuyện này nhìn tưởng đơn giản nhưng thực tế lại rất khó thực hành, vì vẽ tranh là một việc cần sự cẩn thận, tinh tế, chỉ cần một hướng đi rất nhỏ đã ảnh hưởng rất lớn đến bức tranh.

Cố Duẫn nắm tay Trịnh Tây Tây, chỉ có thể vẽ ra phương hướng chung chung, những nơi quá tinh tế thì không có cách nào thao tác đúng, hơn nữa đôi lúc Trịnh Tây Tây sẽ có một ít suy nghĩ của riêng mình, dẫn đến hơn 10 phút sau, một bức chân dung kỳ lạ ra đời.

Xấu còn chưa tính, cái mũi hình như còn bị lệch.

Cố Duẫn vỗ trán: “Xé đi.”

Cố Duẫn cướp lấy tờ giấy, xé làm đôi, ném vào thùng rác.

Trịnh Tây Tây không nhịn được cười.



Thành phố T và Văn Thành cách nhau mười hai tiếng, mặc dù sáng Cố Duẫn đã ngủ một giấc nhưng hai ngày liên tiếp anh đều không ngủ được nhiều, vẽ xong anh cũng không quấy rầy Trịnh Tây Tây nữa, anh đặt gối lên bàn, nằm sấp ngủ thiếp đi.

Trịnh Tây Tây ngồi cạnh anh làm bài tập.

Cô nhìn ra cửa sổ, ánh mặt trời tháng chín vẫn rất chói chang, nửa khuôn mặt Cố Duẫn bị ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào.

Cô đứng dậy đi kéo rèm cửa. Vị trí nơi này rất hẻo lánh, cô cố ý chọn một chỗ ít người, vốn dĩ phía sau không có ai, nhưng khi cô đi kéo rèm mới nhìn thấy một cô gái đang ngồi phía sau, mà bức rèm ở bên cạnh cô gái.

Trịnh Tây Tây còn chưa kịp nghĩ nên nói như thế nào, cô gái đó đã đứng lên: “Cậu muốn kéo rèm à?”

“Đúng vậy, có được chứ?”

“Đương nhiên được.”

Cô gái kém rèm đến vị trí của Trịnh Tây Tây, Trịnh Tây Tây cầm lấy, chặn ánh mặt trời từ cửa sổ đi.

“Người bên cạnh… Là bạn trai cậu sao?” Cô gái nhỏ giọng hỏi.

“Ừ.” Trịnh Tây Tây gật đầu.

Mặc dù tối hôm qua hai người vừa bày tỏ tình cảm với nhau, có lẽ giờ cũng tính là yêu nhau rồi, nhưng khi nghe người khác nói từ “bạn trai” này, trong lòng Trịnh Tây Tây vẫn có một cảm giác kỳ lạ.

Có vị ngọt thoang thoảng và cảm giác rung động không nói nên lời.

“Hai người thật xứng đôi.” Cô gái đó nói.

“Cảm ơn.”

Trịnh Tây Tây ngồi về chỗ mình, cô gái đó lập tức lấy điện thoại ra trả lời.

Chủ bài đăng:〘Tôi không cần gặm thư viện rồi, tôi vừa hỏi ZXX, là bạn trai cô ấy thật, những người khác hết hy vọng đi.〙

Chủ bài đăng:〘Còn nữa, ZXX dịu dàng lắm, không kiêu ngạo, lạnh lùng như lời đồn, cười tươi đẹp v~〙

Trịnh Tây Tây không biết phía sau là một người săn tin, cô lấy sách giáo khoa ra làm bài tập về nhà trước cuối cùng cũng không lấy sách mới ra.

Lúc làm xong bài tập vẫn còn sớm, Cố Duẫn đang ngủ bên cạnh, đối diện với cô, anh kê gối dưới khuỷu tay, nửa mặt gác lên cánh tay, dường như ngủ rất say.

Cô lại lấy một tờ giấy khác ra, dùng bút chì vẽ góc nghiêng của Cố Duẫn.

Góc nghiêng của Cố Duẫn vô cùng hoàn hảo, quai hàm tuyệt đẹp nhẵn nhụi, sống mũi cao thẳng, anh có sự kết hợp giữa con trai và đàn ông, lúc riêng tư thỉnh thoảng rất trẻ con, thi thoảng còn vô cớ gây chuyện, nhưng khi ở công ty anh lại là đại ma vương.

Bây giờ Trịnh Tây Tây đã hiểu một chút vì sao một số nghệ sĩ gọi những người truyền cảm hứng sáng tác cho họ là nàng thơ. Vì ngay cả người không có tế bào nghệ thuật như Trịnh Tây Tây, khi nhìn Cố Duẫn cô cũng có khát khao sáng tác, mong muốn mình trở thành một họa sĩ vĩ đại ngay lập tức, dùng bút ghi lại khoảnh khắc này.

Được rồi, cô sẽ lập tức biến Cố Duẫn thành nàng thơ của cô.

Ừm, mặc dù bây giờ cô vẽ xấu nhưng vẽ nhiều chắc cũng không xấu nữa.

Cho dù sau này cô vẫn vẽ xấu, để Cố Duẫn xem lại nhiều lần chắc chắn anh cũng quen thôi…

Cố Duẫn không biết gì về tương lai: “…”

Cố Duẫn ngủ đến khi mặt trời lặn, cuối cùng anh ngáp một cái, hơi nheo mắt lại, trên mặt còn hai vết hằn đỏ do ngủ.

Thấy anh ở bên cạnh đã dậy, Trịnh Tây Tây vội thu dọn tất cả những kiệt tác của mình, đưa cho anh một chai nước, hỏi: “Anh ơi, anh có muốn đến nhà ăn ăn cơm không?”

Cố Duẫn chưa đến nhà ăn Văn Đại bao giờ, anh uống ngụm nước, nói: “Được.”

Trịnh Tây Tây thu dọn đồ đạc cùng Cố Duẫn đi xuống tầng, Cố Duẫn đi cạnh cô, anh như không có xương, tay ôm vai cô, nửa trọng lượng đặt trên người cô.

“Anh, anh không thể đi tử tế hả?” Trịnh Tây Tây nói.

“Không thể.” Cố Duẫn nói: “Trường em nhiều nam sinh như vậy.”

“Mười nam sinh thì cả mười người lén nhìn em.”

Trịnh Tây Tây: “Đâu có khoa trương như vậy.”



“Không khoa trương chút nào, anh mới tính nam thôi, còn cả nữ cũng nhìn em chằm chằm.” Bình dấm chua họ Cố nói.

“Các cô ấy đang nhìn anh đó.” Trịnh Tây Tây bất lực nói: “Anh đừng úp nồi cho em.”

“Ồ, vậy anh càng phải dựa gần em hơn.” Cố Duẫn cười nói: “Người ta nhìn anh không có cảm giác an toàn.”

Trịnh Tây Tây: “…”

Sắp đến giờ ăn cơm, căng tin rất nhiều người, đặc biệt là chỗ gọi đồ ăn, có thể nói là toàn người với người.

Anh Cố – người vừa nói bị người khác nhìn thấy không có cảm giác an toàn, cuối cùng cũng đáng tin cậy.

Anh rất cao, cánh tay khỏe mạnh, anh ôm chặt Trịnh Tây Tây sát vào người mình, giơ thẻ cơm lên, Trịnh Tây Tây gọi một món anh cũng gọi một món, nhanh chóng gọi món xong.

Trịnh Tây Tây đã trả một số tiền khổng lồ là 9 tệ để mời Cố Duẫn ăn món mì thịt vịt lâu đời là món ngon nhất căng tin, cô cũng chi một số tiền khổng lồ là 8 tệ để ăn một bát mì cá cải muối.

Một bát mì ở cửa sổ khác chỉ có giá 6-7 tệ, còn ở đây khá nổi tiếng, hơn nữa nghe nói nước dùng được nấu từ nguyên liệu thật, không độn nước, mùi vị đặc biệt nên giá cũng đắt hơn những nơi khác, nhưng quả thật hương vị cũng không tệ lắm.

Nhưng vị trí của cửa sổ này không tốt lắm, đằng trước là chỗ ngồi, nơi có thể xếp hàng rất nhỏ, bên cạnh cửa sổ còn có hai cửa sổ khác rất khó để xếp hàng nên gọi món rất loạn, người nào lớn tiếng mới có thể gọi đồ trước, bình thường Trịnh Tây Tây cũng không đến đây.

Sở dĩ hôm nay hai người tới đây là vì bị người ta đẩy tới đây, không ngờ một quý công tử như Cố Duẫn lại rất giỏi gọi đồ ăn, chỉ chốc lát đã gọi xong.

“Sao anh làm được hay vậy?” Trịnh Tây Tây kinh ngạc nói, bình thường cô đứng đây rất lâu cũng không chen vào cửa sổ này được.

“Em cho rằng cấp ba anh là trùm trường chỉ là cái danh thôi hả” Cố Duẫn bưng khay đồ ăn đến trước mặt cô, đắc ý nói: “Theo anh thì đến đâu cũng có thịt ăn.”

Trịnh Tây Tây cũng cười.

Cố Duẫn ở nhà nhàn nhã nghỉ ngơi hai ngày, thứ hai đến công ty báo cáo.

Chuyến công tác lần này anh đã hoàn thành xuất sắc, lần này trở về chức vụ lại tăng lên một bậc, những người vốn có ý kiến với anh cũng không dám nói gì.

Cố Chính Vĩ cố ý mở một cuộc họp hội đồng quản trị, trao cho Cố Duẫn hơn một nửa quyền lực trong tay, đã có ý định nghỉ hưu.

Cố Duẫn là người thừa kế duy nhất của Cố gia, đánh giá biểu hiện của anh trong gần một năm qua, mặc dù anh làm việc khá triệt để, nhưng năng lực và thủ đoạn đều xuất chúng, tương lai rộng mở.

Những con cáo già trong hội đồng quản trị chỉ cần có thể kiếm tiền thì ân oán gì cũng có thể bỏ qua, huống chi sau bao lần thử, Cố Duẫn hoàn toàn không phải là quả hồng mềm, cứng với cứng nói không chừng bọn họ sẽ được lợi hơn, bây giờ có kẻ ngốc mới ngáng chân.

Cuộc họp hội đồng quản trị diễn ra khá suôn sẻ, cho dù trong lòng mỗi người đều có chút suy nghĩ, ít nhất bề ngoài cũng vui vẻ, hòa thuận.

Đợi những người khác rời khỏi phòng họp, Cố Chính Vĩ gọi Cố Duẫn lại.

“Công tác hoàn thành rất tốt.”

Cố Duẫn nói: “Tôi tự biết.”

Cố Chính Vĩ đi tới: “Cố Duẫn, đã nhiều năm như vậy con vẫn không thể tha thứ cho ba sao?”

“Tha thứ?” Dường như Cố Duẫn nghe thấy chuyện cười: “Ông nên hỏi người mẹ đã chết và đứa em chưa sinh ra của tôi xem bọn họ có thể tha thứ cho ông không.”

“Tôi không có tư cách tha thứ hộ họ.”

“Ba có thể về hưu.” Giọng điệu Cố Chính Vĩ chậm lại: “Con muốn gì ba cũng có thể cho con, Cố Duẫn, con không thể tha thứ cho ba dù chỉ một lần sao?”

“Đủ rồi.” Cố Duẫn tức giận nói: “Nếu không phải Cố Thị là tâm huyết cả đời của ông nội, ông cho rằng tôi sẽ trở về sao?”

“Bỏ cái thái độ bố thí của ông đi, tôi cần gì tôi sẽ tự lấy. Dù ông có về hưu hay không thì kết quả vẫn như nhau.”

Cố Duẫn sải bước ra ngoài, khi đến cửa, anh nghĩ đến điều gì đó, cười mỉa mai nói với Cố Chính Vĩ: “Có phải ông nghĩ ông tốt với tôi mà vì sao tôi vẫn vô lý như vậy?”

“Trên mạng tôi nhìn thấy một câu, cảm thấy có lý nên tặng ông.”

Cố Duẫn gằn từng chữ nói: “Nếu không phải…”

Anh không nói nổi từ kia nên bỏ qua mà nói tiếp: “… Quá tệ, ai muốn trở thành một cô nhi.”



Sau khi tan làm Cố Duẫn về thẳng căn hộ chung cư.

Chiều nay Trịnh Tây Tây chỉ có một tiết thực nghiệm, ba giờ đã về, sau đó cô vẫn luôn ở trong căn hộ.

Khi Cố Duẫn về, Trịnh Tây Tây đang chuẩn bị dọn những chiếc ly trên bàn trà. Cố Duẫn ôm cô từ phía sau.

Trịnh Tây Tây đặt ly buông: “Anh sao vậy?”

Cố Duẫn ghé vào tai cô nói: “Muốn hôn em.”

Mặt Trịnh Tây Tây lập tức đỏ: “Anh, anh đừng nghịch.”

“Không được sao?” Cố Duẫn đổi hướng, mặt đối mặt ôm cô, anh áp trán vào trán cô, thở dài: “Thật sự không được sao.”

Trịnh Tây Tây cắn môi dưới, nhìn anh một cái: “Không… Hoàn toàn… Không được.”

Cố Duẫn cười khẽ, cũng không vội hôn cô mà nhìn thấy chiếc hoa tai bên tai trái của cô: “Đổi hoa tai rồi à?”

Anh lại nhìn những chỗ khác của Trịnh Tây Tây, cười sung sướng: “Em còn trang điểm, có phải muốn dụ dỗ anh không?”

“Em không có.” Trịnh Tây Tây đẩy anh: “Em chỉ là… Nhàm chán nên sửa sang lại quần áo một chút.”

Trịnh Tây Tây mới không thừa nhận cô đã cố ý trang điểm.

Hơn nữa, gần đây ngày nào cô cũng trang điểm, hôm nay chỉ phát huy như bình thường thôi.

“À không, là do anh không để ý.” Cố Duẫn cười nói: “Anh cảm thấy bây giờ Tây Tây rất đẹp.”

“Rất hợp… hôn.”

Mặt Trịnh Tây Tây lập tức đỏ bừng.

Nhưng cô vẫn nhạy cảm cảm thấy Cố Duẫn có gì đó không đúng, hỏi: “Có phải trong công ty có người chọc anh không vui không?”

“Trong công ty ngày nào cũng có người chọc anh không vui.” Anh ôm cô: “Chỉ có em gái anh là tốt nhất.”

“Đâu có, em cũng có rất nhiều khuyết điểm.”

“Ví dụ như?”

Trịnh Tây Tây nghĩ một lúc: “Em vẽ tranh xấu.”

Cố Duẫn: “…”

Cố Duẫn hôn xuống, chặn miệng cô lại.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!