Lọc Truyện
Trình Hải ngồi trên sofa bình ổn lại hơi thở sau kích thích ban nãy. Nghĩ nghĩ một lúc, thế nào lại cảm thấy lòng nao nao khó tả.


Năm này không phải là năm đầu tiên hắn làm chủ nhiệm, nhưng là lần đầu tiên tiếp xúc với một học sinh như Lâm Tuyết, thực tình mà nói hắn không có kinh nghiệm ứng đối. Nói thế nào đây...dù biết rõ việc mình đang làm là thế nào, mỗi lần bị cô tới câu dẫn, hắn lại không nhịn được mà trầm luân.


Nhân sinh hắn vốn không có gì nổi bật, công việc bình thường, hôn nhân cũng bình đạm, nhạt như nước ốc. Cả hai đến tuổi trưởng thành, trưởng bối vừa ý, môn đăng hộ đối thế là thành một đôi, tựa như rất nhiều đôi vợ chồng khác, không có tình yêu nồng nàn, gắn bó với nhau vì trách nhiệm. Bà Trình tính tình rất không tốt còn nghiện đánh bài, nhà mẹ đẻ lại thế cao hơn nhà hắn một chút, kết hôn được vài năm thì bắt đầu bộc lộ rõ tính tình, không giữ mặt mũi cho hắn như vừa nãy không phải lần đầu tiên, mỗi ngày về nhà là một tầng áp lực.


Không để thầy Trình thương xuân buồn thu suy nghĩ bi thương quá lâu, Lâm Tuyết ngồi bên dưới thấy hắn vừa lấy lại nhịp thở như thường, bắt đầu rục rịch muốn tiếp tục, cô cũng nhịn đến khó chịu nãy giờ đấy nhé!


Vẫn đang ngồi quỳ giữa hai chân Trình Hải như ban nãy, Lâm Tuyết loạt xoạt lật người sang bên, khoảng nhỏ giữa sofa và bàn tivi vừa vặn cho cô ngồi dạng hai chân. Chân thon lại còn dài, da trơn bóng như bạch ngọc, sờ vào chắc chắn mát lạnh trơn mịn vô cùng, Trình Hải trộm hồi tưởng.


Kéo váy đồng phục lên cao, Lâm Tuyết cắn môi, nâng mắt long lanh nhìn lên.


Trình Hải từ trên nhìn xuống, không bỏ sót điểm nào, nhịn không được hít sâu một hơi, nhịp tim khó lắm mới ổn định lại có xu thế gia tăng không kiểm soát.


Lâm Tuyết đang mặc cái gì kia...bên dưới váy là mảnh ren tam giác bé xíu che không hết được huyệ.t đạo, ba sợi dây mảnh theo ba góc tam giác bé xíu đó chia nhau kéo từ bên dưới ra phía sau, từ hai bên cố định ở eo bằng nơ bướm lỏng lẻo.


Nhìn muốn bỏng cả mắt chắc là để mô tả những gì hắn nhìn thấy lúc này.


Những lần trước, vì không gian và thời gian hạn chế, hắn không quá chú tâm thưởng thức. Lần này, đang lén lút ngay tại phòng khách nhà hắn trong lúc bà Trình có thể bước ra bất kì lúc nào, hắn lại có dịp được rửa mắt.


Trình Hải như bị thôi miên, chỉ chú mục vào mảnh vải mỏng tang nhỏ xinh đó, nhìn lờ mờ cả vầng hồng hồng bên dưới, máu cả người sục sôi. Tay Lâm Tuyết còn bạo gan phối hợp tự vuốt ve chính mình. Ngón tay trắng ngần thon dài lướt qua lại trên mảnh ren, chốc lát đã bóng loáng nước.


Nước từ đâu thì khỏi phải nói.


Trình Hải nuốt nước bọt, không chớp mắt nhìn Lâm Tuyết đang hướng hắn cong môi cười, còn tự mút ngón tay khiêu khích.


Gân xanh trên trán hắn hơi nổi lên, thần kinh hiện giờ như dây đàn căng chặt, nói ra lời trái lòng:


- "Đừng...ở đây không được!"


Lâm Tuyết giơ ngón tay "Suỵt" cắt ngang lời hắn. Cô hơi nghiêng người nhìn trong phòng bếp, xác định vẫn an toàn liền đổi tư thế, quỳ bò đưa mông về phía Trình Hải, còn liếm môi lắc lắc mông khiêu khích hắn.


Trình Hải nghe tiếng dây đàn trong đầu mình "Phựt" một tiếng, anh dũng hi sinh ngay lúc nhìn thấy cục bông xù đính trên sợi dây quần lót sau mông Lâm Tuyết.


Cmn có chết người không chứ, còn ngoáy mông. Tiểu dâm đãng này...


Hắn lập tức rời khỏi chỗ ngồi, quần nãy giờ vẫn nằm ở mắt cá chân chưa kịp kéo lên lại bị đá phăng luôn xuống để khỏi vướng víu.


Chờ không nổi, "Bép...bép..." hai tiếng lập tức phát lên cặp mông đáng đánh đòn kia, làn da trắng nõn lập tức hiện lên hai dấu đỏ hồng.


- "Trò hư..." Trình Hải cắn răng nói, hai tay lại chụp lên vuốt ve chỗ ban nãy.


- "A...vậy...thầy phạt em đi..." Lâm Tuyết không sợ chết, nhỏ giọng tiếp tục khiêu khích, đẩy đẩy mông về sau ma sát lên người Trình Hải.


- "Không biết sợ...". Vẫn là tiếng nói phát ra từ kẽ răng, Trình Hải nắm lấy cục bông trên mông Lâm Tuyết kéo lên xuống, dây quần lót lập tức ma sát kẽ mông cùng cửa huyệt động, chọc Lâm Tuyết phì phò thở dốc từng hồi.


Trình Hải vừa kéo vừa nhìn biểu cảm Lâm Tuyết, biết cô rất sướng nên càng dày xéo sợi dây đó: "Mặc cái gì không biết".


Tiểu huyệt mẫn cảm nước tuôn giàn giụa, Lâm Tuyết híp mắt khẽ a...a... sung sướng chịu đựng: "Mặc cho thầy xem...thầy thích không?"


Trình Hải cắn răng không nói, tiếp tục quá trình "hành hạ" của mình càng ác hơn, tay kia của hắn cũng không nhàn rỗi, mò xuống chỗ mảnh ren ban nãy gãi gãi mơn trớn.


Lâm Tuyết phải dùng tay bịt miệng chính mình để không phát ra tiếng, sướng đến hai mắt hồng hồng, tay không chống đất nổi nữa, chỉ có thể áp má cùng thân trên nằm rạp xuống, dẩu mông lên chịu trận.


Từng chút, Trình Hải cho dần hai...ba ngón tay vào bên trong tiểu huyệt khuấy đảo. Môi lưỡi cũng kết hợp luồn vào liếm láp hương vị ngọt ngào, hì hục chăm sóc chu đáo đến Lâm Tuyết run rẩy giương cờ đầu hàng mới thôi.


Cực khoái được một lần, Lâm Tuyết meo meo ngồi dậy, lợi dụng Trình Hải vẫn còn đang ngồi quỳ trên đất chưa kịp dậy, cô nhanh chóng ngồi lên đùi hắn, chân quặp lấy eo, tay vòng trên cổ hắn, híp mắt hỏi lại: "Mặc thế này...thầy xem thích không?".


Giọng muốn bao nhiêu mê người thì có bấy nhiêu. Môi cô "chậc...chậc..." từng chút lướt trên cổ hắn, kéo dài lên cằm, dừng lại ở khoé môi.


Tiểu huyệt đang cọ xát lấy côn thịt dựng đứng sừng sững, mà tư thế này Trình Hải cũng vô phương đẩy cô ra, không còn cách nào ngoài ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.


Lâm Tuyết treo trên người hắn, một tay bỗng hạ xuống, lần mò nắn bóp ngọc dương, người đưa đẩy lên xuống nhấp nhô ma sát.


- "Vậy...thầy còn chờ gì nữa?"


Bên trên, môi cả hai đã áp sát, mỗi lần tách rời lại lộ ra hai đầu lưỡi quấn lấy triền miên.


Trình Hải bất phân tình huống được nữa, hắn một tay nâng eo Lâm Tuyết, một tay giữ lấy tiểu Trình nhà mình, ma sát cửa động sũng nước vài cái, thúc eo dần dần đi vào.


Phòng ngừa Lâm Tuyết rên lớn, hắn chỉ có thể ấn chặt đầu cô, môi kề môi chặn lại.


Tư thế này vào được rất sâu, kéo ra cũng rất sướng, Lâm Tuyết lại kẹp eo hắn chặt, huyệt động càng nhỏ đến giết người. Trình Hải để Lâm Tuyết hai khuỷu tay tựa lên ghế sofa phía sau, bắt đầu dập liên hồi.


- "Ức...ức...ức...chậm...chậm thôi..."


- "Suỵt...chậm thì em sướng thế nào..." Thấy Lâm Tuyết bắt đầu không kìm được tiếng rên, hắn lại tiếp tục khoá môi cô.


Hai người thân trên áo vẫn chỉnh tề, bên dưới lại trống rỗng nhầy nhụa bất kham, dính liền tại một chỗ, say mê đưa đẩy liên hồi, cùng nhấp nhô đưa nhau đi đến tận cùng của khoái cảm nhục dục.


Lâm Tuyết dù sao cũng là phái nữ, cực khoái hai lần đã cảm thấy đến giới hạn, mồ hôi tươm ra ướt đẫm áo đồng phục trên người, ra hiệu muốn dừng lại.


Trình Hải thì đồng hồ đã lên dây cót rồi, hăng máu như uống tiết gà, nào cho phép "chủ mưu" Lâm Tuyết đình chiến.


Hắn bất chấp, bế cô lên nằm trên sofa, diện tích nhỏ hẹp chỉ đủ cho hai người nằm nghiêng thân, ôm Lâm Tuyết áp lưng vào trước ngực mình, bên dưới không khó khăn tìm đường lần nữa chui vào mật đạo quen thuộc.


Một tay ôm eo cô để cố định, tiện cho việc nhấp vào từ đằng sau, tay còn lại ôn nhu vòng ôm lấy Lâm Tuyết, đỡ lấy cằm ép cô xoay đầu về sau cùng hắn môi lưỡi dây dưa.


Vẫn cánh tay đó, giờ tiếp tục lần mò tháo bỏ nơ chỗ cổ áo đồng phục, luồn vào bên trong áo vân vê nhũ thịt căng đầy.


Nếu không để ý không gian tình huống cùng "người còn lại" vẫn đang loay hoay ở bếp, lần này có thể nói là nhu tình như nước.


Lâm Tuyết sung sướng đến ngón chân cũng xoắn hết lại.


Bất chợt, tiếng dép quen thuộc không đúng lúc chút nào đang từ phòng bếp truyền ra, hướng đi tới chính là bên này!


Không quá hai giây cân nhắc, Trình Hải lập tức bật người ngồi dậy, chỉnh chỉnh lại áo, cầm lấy tờ báo vẫn bị bỏ quên trên bàn nãy giờ.


Lâm Tuyết vẫn nằm trên sofa, mượn lưng ghế che chắn, hồi hộp nép người quan sát, cô không trốn đi đâu kịp.


Đảo mắt nghĩ ngợi, cùng lắm thì trốn vào không gian, sau này lại giải thích cùng Trình Hải, còn đỡ hơn lén ăn vụng thầy giáo lại bị phát hiện, to chuyện thì khó mà giải quyết.


Lâm Tuyết còn tự sám hối 100 lần, cũng tại cái tính thích chơi lớn chơi kích thích của mình.


Bà Trình còn chưa đi tới, Trình Hải đã thong thả lật một trang báo, lên tiếng trước: "Đi đánh bài à?".


Bà Trình nghiện bài bạc, chơi với mấy bà hàng xóm cùng chung cư đã lâu. Lúc này gần 4 giờ chiều, là giờ các bà thường hẹn nhau sát phạt.


Tự thấy chột dạ, bản thân bà lại không có cách nào kiềm chế, đến giờ là hai tay lại ngứa. Bà tự giác nhẹ giọng hơn ban nãy rất nhiều:


-"À...ừ...có hẹn với các bà Trương đấy, một lát...ông tự ăn cơm đi".


Chỗ bà đứng cách sofa tầm hai mét, chột dạ lại đang gấp nên cũng không chú ý gì, chỉ đợi Trình Hải đáp.


Xếp báo lại, như thường xoay người nhìn bà, Trình Hải nói: " Ừ, đừng chơi quá tay, về sớm".


Bà Trình "Xuỳ" một tiếng, xoay người vào phòng lấy vội áo khoác cùng ví tiền, chưa đến hai phút, ra cửa: "Tôi đi đấy".


Lúc đi cũng không thèm ngó Trình Hải lấy một cái, bỏ lỡ cơ hội bắt quả tang hắn đang áp "học trò ngoan" lên lưng ghế, mân mê cởi từng cúc áo đồng phục.


Lâm Tuyết hiện giờ trên người chỉ còn mỗi áo lót, là Trình Hải phát hiện ra điểm thú vị nên không nỡ cởi. Ngay giữa cúp ngực là một đường cắt, vừa vặn hắn cho lưỡi vào kích thích, lại dùng miệng mút mút một chút, đầu vú phấn hồng liền từ đó nhô ra.


Hắn vừa mân mê tra tấn, ép hỏi Lâm Tuyết cách cô trốn vào nhà ban nãy, lập tức chống đẩy ép cô dịch từng bước về lại cửa sổ sát đất, chống tay lên tựa vào kính cửa sổ, hắn tiếp tục từ phía sau dập thoả thích. Lúc rời đi không quên chốt khoá cửa sổ lại chắc chắn, may nhờ có Lâm Tuyết bảo bối phát hiện ra sơ sót này của nhà hắn, còn đem chính mình tới tặng kèm.


Lúc này nếu ai đi ngang qua phía cửa sổ này, nhất định sẽ bị bộ dạng như sói như hổ của thầy Trình hù cho hoảng hồn.


Trình Hải vén tóc Lâm Tuyết mướt mồ hôi ra sau tai, thì thầm: "Hình như chưa dẫn em tham quan nhà thầy thì phải".


Lâm Tuyết lắc đầu nguầy nguậy, thực sự sắp không chịu nổi đâu mà.


Trình Hải lúc này còn nhếch mép cười, hôn hôn mồ hôi thơm trên trán Lâm Tuyết: "Không sao, em đừng ngại!"


Sau đó, Lâm Tuyết bị ép buộc, hết bước từng bước nhỏ di chuyển khó khăn đến các phòng, bước không nổi thì bị nâng lên mang đi, đến gian phơi quần áo cũng không bị bỏ sót. Hiển nhiên, cả quá trình thì côn thịt vẫn không rời mà "âu yếm" tiểu huyệt.


Cũng may nhà Trình Hải không phải biệt thự ba tầng như nhà mình...Lâm Tuyết âm thầm rơi lệ cảm thán chút xíu may mắn này.


Tuy nhiên, Lâm Tuyết vẫn bị "phạt" vì tội to gan của mình. Chủ nhiệm Trình quá quen với phản ứng cơ thể Lâm Tuyết, lúc cô sắp lên đỉnh thì ngừng.


Phải, chính là quyết đoán ngừng là ngừng, dù cho cô có khóc lóc nài nỉ đủ trò vẫn thế. Sau đó, lại tiếp tục lặp lại một lần tra tấn mới không biết chán.


Trong nhà hiện giờ là không gian của hai người, Trình Hải thoả thích thử hết các địa điểm.


Ngồi trên máy giặt, kệ bếp, chen chúc trong tủ quần áo phòng ngủ, buồng tắm đứng nghịch nước...


Lâm Tuyết "được cho phép" cao trào thêm hai lần trong những lúc đó, đói meo meo mới được tham quan đến phòng ăn.


Lúc ăn tất nhiên cả hai cũng chẳng tách rời. Thân mật cùng ngồi một ghế, Lâm Tuyết ngồi trên côn thịt quen thuộc nhún người, hai tay quấn vòng lấy đầu Trình Hải, môi lưỡi trao đổi thức ăn đến mê say.


Lần cuối cùng là bị ép dạng chân chữ M trên bàn ăn, Trình Hải vẫn như sói như hổ nện từng cú bạch bạch chắc nịch điên cuồng. Hôm nay hắn hoàn toàn phóng thích con dã thú trong người ra ngoài, không ở trường học nhà lại không người, ngày mai còn được nghỉ, đúng thật là thiên thời địa lợi nhân hoà, không lúc này thì lúc nào.


Lâm Tuyết thì bây giờ đến cả linh hồn cũng thấy bay bổng, cô ngồi không nổi nữa, nằm xuống bàn, lập tức bị mõm sói há đến liếm láp bầu nhũ, lưỡi hắn thuần thục đánh vòng từng đợt, bất chợt mút vào là cả người cô không tự chủ được run rẩy.


Chán chê, mõm sói lại đổi sang nếm miệng nhỏ. Tay sói lập tức thay thế nắn bóp hai khối thịt ra đủ loại hình dạng, lại còn ấn vào kéo ra hai đầu nhũ, Lâm Tuyết chỉ còn biết hừ hừ rên rĩ, cả người bồng bềnh trôi nổi trên con thuyền khoái cảm.


Bị bắt ăn no đến lửng dạ mới được phép ra về, Lâm Tuyết tự hứa với lòng, từ nay về sau, không bao giờ cô lén đi vào nhà bất kì người nào nữa, đúng là làm việc xấu sẽ bị trừng phạt mà!


———————————————————————


Các cô các cậu ơi, nghỉ tránh dịch mn làm gì thế? An chán mốc meo luôn rồi đây, hết nấu ăn lại đi ra đi vào 😭!!!


Còn ai chưa biết làm gì thì trở lên trên, thả 🌟 các chương mình quên thả để ủng hộ An đi nè 😆
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!