Lọc Truyện

Bảo Bối Nhỏ Của Hàn Tổng

Câu nói tiếp theo của bác sĩ khiến ba người đều chết lặng

- Phổi có vấn đề? Vậy phải làm thế nào?

Thiên Anh cất lời, giọng nói có phần hơi run run

- Hiện tại phải đợi sức khỏe bệnh nhân phần nào hồi phục chúng tôi mới có thể tiến hành ca phẫu thuật. Dự kiến là vào năm ngày tới

Sau khi vị bác sĩ rời đi, ba người nhìn nhau im lặng, Hạo Vũ như nhớ ra gì đó lập tức lên tiếng

- Lão gia, Hàn tiểu thư tôi xin phép đi thông báo tình hình cho thiếu...à không Nhi tiểu thư

- Con bé có bị làm sao không?

- Cô ấy chỉ là hoảng sợ quá độ nên mới ngất xỉu, ngoài ra thì không bị gì cả thưa lão gia

Nhận được cái gật đầu của ông Phong Thần, Hạo Vũ liền sải chân về phía phòng bệnh Tuyết Nhi

- Trợ lý Vũ, anh...đừng nói với chị ấy về việc phổi của anh hai tôi có vấn đề

- Vâng, tôi biết rồi

- ----------------

- Nhi à, nghe lời mình đừng lo lắng quá

Lan Anh sau khi nhận được cuộc gọi từ Phương Huyền cũng đã nhanh chóng có mặt

Tuyết Nhi không nói gì chỉ gật nhẹ đầu với Lan Anh. Tầm gần hơn năm phút sau, có tiếng bước chân tiến đến phòng bệnh của cô càng ngày càng rõ, Tuyết Nhi ngước lên nhìn thì ra đó là Hạo Vũ

- Tôi đến để báo tình hình của Hàn tổng

- Thế nào? Anh ấy có sao không?

Trợ lý Vũ nhìn cô rồi mỉm cười đáp

- Bác sĩ nói là viên đạn đã được xử lý hiện tại không có vấn đề gì...chỉ là...



Cậu định nói về tình trạng phổi của ông chủ mình cho Tuyết Nhi nhưng bỗng dưng lại nhớ lời Thiên Anh nói vừa nãy

"Đừng nói với chị ấy về việc phổi anh hai tôi có vấn đề"

- À không có gì ca phẫu thuật rất thành công, hiện giờ Hàn tổng đã được chuyển sang phòng hồi sức

- Tốt quá rồi

Nghe hai từ "không sao", nội tâm Tuyết Nhi như với được vàng. Trên môi đã xuất hiện nụ cười rồi lại tự lẩm nhẩm

- Không còn việc gì tôi xin phép đi trước

Hạo Vũ cúi người chào cô rồi xoay người đi. Ba tiếng "thiếu phu nhân" gọi đã thuận miệng, đột nhiên bây giờ lại phải kêu "Nhi tiểu thư" quả thật là Hạo Vũ có chút không quen

- Cậu nghe gì không Lan Anh? Anh ấy không sao, anh ấy không bị gì cả

Cô nắm lấy hai tay của Lan Anh, nét mặt khác xa so với vẻ ủ rũ vừa rồi

Đến lúc Hàn Bạch Phong tỉnh lại đã là chuyện của ba tiếng sau. Anh từ từ mở mắt, điều đầu tiên cảm nhận là mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi tiếp ngay sau đó là cơn đau từ vết mổ ở ngực trái

Thiên Anh và ông Phong Thần đã được Thiên Vũ lái xe đưa về nhà nên hiện tại chỉ còn lại mỗi trợ lý Vũ ở cùng anh

- A! Hàn tổng ngài tỉnh rồi

Hạo Vũ vui mừng nói sau đó liền lấy điện thoại thông báo cho Thiên Vũ

Nhận được tin Hàn Bạch Phong tỉnh lại cả Thiên Anh và Thiên Vũ đều nhanh chóng lái xe đến bệnh viện

...

Hai mươi phút sau

*Cạch*

Vợ chồng Thiên Vũ cũng đã đến bệnh viện, Thiên Anh từ từ bước lại bên giường bệnh, nhìn Hàn Bạch Phong nói

- Anh cứ uống rượu rồi lại hút thuốc bây giờ phổi có vấn đề rồi đấy

Hàn Bạch Phong nghe cô em gái mình nói chỉ cười nhạt

- Anh biết sức khỏe của anh mà. Chuyện này Tuyết Nhi...có biết chưa?

- Em không cho Hạo Vũ nói

Thiên Anh lắc đầu đáp

...

Quay lại phần Tuyết Nhi, sau khi nghe tin từ Hạo Vũ và đã chắc chắn Hàn Bạch Phong không sao cô cũng đã yên tâm hơn phần nào

Sức khỏe cũng không có vấn đề gì nên cô đã bảo Lan Anh về cửa hàng của cô ấy. Vì thế, hiện tại chỉ có Phương Huyền ở cạnh Tuyết Nhi

Đến tối hôm ấy, Tuyết Nhi ngồi trên giường bệnh, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ



- Phương Huyền...

- Hả? Có gì sao chị?

Tuyết Nhi hơi đắn đo rồi quyết định nói ra quyết định của mình

- Em cho người...xử lý các bài báo đó đi

- Dạ? À em biết rồi, em sẽ làm ngay. Chị yên tâm

Dứt lời, Phương Huyền liền gọi điện cho ai đó. Cô hiểu lời của Tuyết Nhi có ý gì nhưng Phương Huyền lại không ngờ rằng:

Tuyết Nhi còn yêu hắn ta nhiều đến vậy, chỉ vì một viên đạn mà cô sẵn sàng bỏ đi kế hoạch suy tính, thực hiện suốt ba năm.

Phòng bệnh của cô và anh cũng không cách nhau bao xa, vì thế nên tối hôm ấy, Tuyết Nhi vốn định sẽ đi đến phòng bệnh Hàn Bạch Phong, tận mắt thấy anh như thế nào rồi sẽ quay về. Nào ngờ mới đi được một đoạn cô đã thấy bóng dáng của cả Thiên Vũ và Thiên Anh

Chả hiểu vì sao nhưng hiện tại cô thật sự không muốn phải gặp họ. Thôi thì để hôm khác cũng được. Nghĩ thế, Tuyết Nhi đành xoay lưng quay về phòng bệnh của mình

...

- Các bài báo nói về cậu sao đột nhiên lại bốc hơi rồi?

Thiên Vũ ngồi ở ghế, lướt xem tin tức bất ngờ lên tiếng

- Ngay cả cổ phiếu cũng đang có dấu hiệu tăng

Chưa hết bất ngờ, Thiên Vũ lại tiếp lời, riêng phần Hàn Bạch Phong anh biết rất rõ chuyện này nên không có ý định lên tiếng

...

Sáng hôm sau

Sức khỏe của Tuyết Nhi đã hồi phục nên chỉ cần ở lại nốt ngày mai là có thể xuất viện. Cô ngồi tựa lưng vào chiếc gối nằm màu xanh lơ, mắt chăm chú dán vào tập hồ sơ

Dù đang ở bệnh viện nhưng công việc ở công ty đang chất đống, không còn cách nào khác cô đành phải tranh thủ thời gian này mà giải quyết

Hiện tại, chỉ có một mình cô bởi hôm qua Phương Huyền đã ở lại suốt một đêm. Vì thế mà hôm nay Tuyết Nhi bảo cô đến công ty, xử lý việc ở đấy

Sau khi xử lý xong tập hồ sơ, cô dùng tay day day thái dương sau đó mở điện thoại lên. Cũng đã gần mười giờ ba mươi phút, có lẽ mười một giờ Phương Huyền sẽ mang bữa trưa đến cho cô

Mà khoan...Phương Huyền vẫn chưa đến hay là...

Nghĩ là làm, cô liền xỏ dép vào từ từ tiến về phía phòng bệnh của người nào đó

Đứng trước cánh cửa cô lại lúng túng không biết có nên bước vào không. Tầm năm giây sau, Tuyết Nhi cũng quyết định gõ cửa

*Cốc, cốc, cốc*

Chờ mãi cũng chẳng thấy tiếng trả lời thế là Tuyết Nhi đành chơi liều, mở cửa bước vào

Cô thấy anh cũng y như mình, đang chăm chú xem tài liệu. Hôm qua vừa mới phẫu thuật mà hôm nay lại quay lại với đống sổ sách đó. Quả nhiên là Hàn tổng tham công tiếc việc

Hàn Bạch Phong quay sang thì bắt gặp cô gái cũng mặc đồ bệnh nhân như mình. Vẫn gương mặt ấy, vẫn mái tóc ấy làm anh cứ nhìn mãi. Anh không nghĩ cô lại đến thăm mình.

Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời



Tuyết Nhi vẫn lạnh tanh, cô mở lời trước

- Anh...khỏe chứ?

Anh gật đầu, cô cũng không nói gì thêm. Không khí có đôi chút hơi gượng gạo. Hàn Bạch Phong suy nghĩ vài điều rồi hỏi cô

- Mấy bài báo đó biến mất là do em phải không?

- Anh đỡ cho tôi một viên đạn, tôi làm như vậy...cũng đáng mà

Dừng lại một lúc, Tuyết Nhi tiếp lời, câu từ như cứa dao vào người Hàn Bạch Phong

- Từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai. Không còn gì tôi đi trước

- Em còn hận anh?

Tuyết Nhi định rời đi thì bị câu nói ấy làm cho đứng hình

- Tôi...tôi hy vọng sau này chúng ta sẽ không gặp lại, như thế này là quá đủ rồi

Dứt lời, Tuyết Nhi chẳng thèm nhìn lấy anh, nhanh chóng sải chân cầm lấy nắm cửa. Vừa bước ra ngoài thì lại gặp Hạo Vũ

- Th…thiếu...

Cô gật đầu, cười với trợ lý Vũ rồi quay người đi thẳng về phía phòng bệnh của mình

Hạo Vũ lại ngây thơ nghĩ hai người đã làm lành nên cô mới đến đây thăm chủ tịch của anh. Hạo Vũ mang đến một hộp cháo cho Hàn Bạch Phong, anh đặt nó lên bàn rồi mở nắp ra bên trong vẫn còn nghi ngút khói

- Ngài ăn chút cháo đi Hàn tổng

- Cậu cút về công ty đi

Hàn Bạch Phong mặt hầm hầm liếc trợ lý Vũ. Trợ lý Vũ ngây thơ chẳng biết gì, khi không lại mắng mình. Không lẽ lại bị thiếu phu nhân chọc tức? Chủ tịch của anh đây là đang giận cá chém thớt?

- Tôi để cho ở đây ngài nhớ ăn đấy

Nói rồi, anh cũng từ từ chuồn khỏi phòng bệnh. Hạo Vũ biết ông chủ của anh đang tức giận, tốt nhất là không nên nói gì thêm, anh vẫn chưa muốn mất việc đâu
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!