Lọc Truyện

Bảo Bối Hay Khóc Của Mã Tổng - Kỳ Hâm

Ánh nắng chiếu xuống khung cửa sổ đã được kéo rèm, chiếu thẳng lên khuôn mặt nhợt nhạt đang say ngủ của Đinh Trình Hâm.

Cậu nheo mày lại mở mắt tỉnh dậy, đưa một bàn tay lên giống như che đi tầm mắt của mình, chỉ để lại một khe hở nhỏ để có thể nhìn thấy ánh nắng mà không quá chói chang như lúc nãy.

Đinh Trình Hâm chống tay ngồi dậy, mắt nheo lại nhìn ra ngoài khung cửa sổ, bên ngoài trời nắng nhưng có vẻ gió rất lớn. Đầu tháng 11 rồi, chắc chắn một điều ra ngoài thì sẽ lạnh lẽo lắm.

Đinh Trình Hâm đưa tay lên cổ mình vuốt vuốt mấy cái nghĩ:

_" Vẫn chưa nói chuyện được mấy. "

Cậu bị cảm mạo rất nặng, mê man mất ba ngày rồi, hôm nay mới coi như là tỉnh táo một chút. Cậu lên cơn sốt, ho và bị viêm họng. Hiện tại cậu khàn tiếng và khó khăn khi nói chuyện là điều rất đương nhiên.

Đinh Trình Hâm cứ ngồi trong chăn bần thần nhìn ra cửa sổ, nhìn cây nhìn lá nhìn gió. Cậu cảm thấy hình như bản thân mình vẫn còn lâng lâng lắm. Cái cảm giác giống như hơi không thực tế ấy, cũng có thể là do cậu đang có vẻ đau đầu chăng!?

* Cạch * một lát sau cánh cửa phòng hắn được mở ra, Huyên Yến bước vào bên trong với một cốc thuốc, một ly sữa và một bát cháo nóng bốc khói nghi ngút.

Huyên Yến thấy cậu đã tỉnh lại thì vẻ mặt lập tức trở nên có sức sống hơn đặt chỗ đồ kia xuống bàn cạnh giường cậu và ngồi xuống đó hỏi:

_ Thiếu gia cảm thấy sao rồi? Cơ thể ngài có khỏe hơn chưa?

Đinh Trình Hâm há miệng rồi nhăn mặt ho mấy tiếng khó khăn nói:

_ Em... đỡ rồi ạ.

Huyên Yến hiểu cậu nói chuyện khó khăn bèn cười dịu dàng đưa cho cậu cốc thuốc:

_ Đây là thuốc nước mà Lý thiếu làm riêng cho ngài, uống nó đều đặn ngài sẽ ổn ngay thôi.

Đinh Trình Hâm nhìn vào cốc thuốc đen ngòm còn đọng trên mặt nước thuốc vài vụn lá thảo mộc. Nhìn một cái liền thấy đắng miệng, cậu không thích thuốc đắng chút nào đâu. Những lần trước thuốc cậu uống đều rất... đắng.

Như nhìn thấu được nỗi sợ của cậu Huyên Yến nhẹ nhàng lên tiếng:

_ Thuốc này là thuốc cảm mạo nhìn như vậy thôi chứ nó sẽ không đắng đâu. Ngài có thể yên tâm mà uống.

Đinh Trình Hâm nghe thế thở phào một hơi, cậu rất sợ thuốc đắng. Đinh Trình Hâm một hơi uống cạn sạch cốc thuốc không còn một chút cặn thảo mộc nào.

Cậu nhìn cốc thuốc đã cạn mà ngẫm nghĩ:

_" Quả là không đắng thật này... "

Thuốc không những không đắng mà còn có vị thanh thanh ngọt, cậu nghĩ chắc đây là vị của thảo mộc. Nói ra cậu đâu có biết thảo mộc gì đâu, chỉ là cậu từng uống mấy loại thuốc Thanh Lục đã giải thích cho cậu một tẹo về thảo mộc.

Huyên Yến thấy cậu đã uống xong thuốc thì đưa cho cậu bát cháo:

_ Thiếu gia cảm mạo, ăn cháo cho ấm bụng.

Đinh Trình Hâm nhìn vào bát cháo có độ nóng ấm vừa phải trên tay mình. Cậu hơi ngao ngán chút xíu, không phải vì cháo không ngon mà là cậu ăn cháo quá nhiều rồi. Ba ngày qua cậu ngoài ăn cháo thì cái gì cũng không được ăn. Thời gian tỉnh táo trong ba ngày qua của cậu không nhiều nhưng hễ tỉnh dậy là lại ăn cháo. Tuy một lần lại là loại cháo thượng hạng khác nhau nhưng cậu ngán tận họng rồi!

Đinh Trình Hâm nói không được, cậu đau họng nói không ra tiếng, còn rất khó khăn nữa mà. Nên cậu quyết định không kháng nghị mà chấp nhận ăn hết.

_" Cố gắng khỏi bệnh thôi! "

Vừa nghĩ thế Đinh Trình Hâm vừa từ tốn ăn hết tô cháo thịt băm thơm ngon khói nghi ngút.

Huyên Yến nhìn cậu bộ dạng ngoan ngoãn ăn cháo thì trái tim tràn ngập ấm áp. Hiện tại nhìn cậu ngoan lắm, bộ đồ trắng muốt kiểu cách châu Âu hơi dày một xíu để chống lạnh ngồi trong chăn ôm tô cháo nóng ăn. Gương mặt cậu vốn xinh đẹp hiện tại tuy có chút khí sắc nhưng vẫn rất nhợt nhạt. Dáng vẻ hiện tại ngoan ngoãn lại yếu ớt khiến người ta dào dạt tình cảm muốn bảo vệ.

Huyên Yến sau đó nói với cậu:

_ Ngài cứ từ từ ăn đi, tôi đi thông báo một chút rồi sẽ quay lại ngay.

Nói xong cô rời đi, cô vui vẻ không được bao lâu thì ánh mắt lại va vào hộp quà có chữ ký độc quyền thương hiệu của Phong Thị. Tất nhiên, đây là quà cho Đinh Trình Hâm do Phong Thiên gửi đến.

Ánh mắt của Huyên Yến dừng lại ở hộp quà được bọc bên ngoài là một lớp giấy bạc cùng những đường nét tinh xảo, công phu gói tỉ mỉ không một vết xước.

Huyên Yến dừng lại ở nó không lâu liền lấy điện thoại ra sau đó bấm vào số của hắn mà gọi:

_ Đại thiếu, ngài đã biết thiếu phu nhân tỉnh chưa?

Tổ chức, Mã Gia Kỳ đang ngồi xử lý tài liệu với nét mặt u ám lạnh lẽo thùng nhận được câu hỏi của Huyên Yến, hắn lập tức cảm thấy như mình đã được cứu rỗi bởi thánh thần:

_ Em ấy tỉnh rồi sao!?

_ Vâng, thiếu phu nhân đã tỉnh lại. Tình trạng tốt hơn 3 ngày trước rất nhiều. Chỉ có điều có vẻ cổ họng ngài ấy không được tốt. Chưa thể nói chuyện quá nhiều.

_ Đã biết, tôi sẽ trở về ngay.

_ Vâng!

Mã Gia Kỳ cúp điện thoại và nhanh chóng ném công việc còn lại cho Ngao Tử Dật mặc kệ anh có kháng nghị thế nào mà quay về Hắc Tư ngay.

Bảo bối của hắn cuối cùng cũng đã tỉnh táo rồi, giây phút này hắn đã phải chờ đợi những ba ngày trong bồn chồn lo lắng.

_________________

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!