Lọc Truyện

Bảo Bối Hay Khóc Của Mã Tổng - Kỳ Hâm

Đinh Trình Hâm chới với một hồi liền không chịu được nữa mà chìm xuống dưới nước. Ngực cậu bắt đầu không thể hô hấp được, các giác quan của cậu bắt đầu ù đi.

Hiện tại trong đầu cậu chỉ có Mã Gia Kỳ mà thôi, cậu chỉ muốn hắn tới.

_ Mã Gia Kỳ!! Mã Gia Kỳ!!! Cứu Đinh Nhi.... với...

* Tùm * một tiếng, Đinh Trình Hâm mơ hồ cảm nhận được cơ thể mình được nâng lên bởi một vòng tay nào đó. Sau đó cậu liền hoàn toàn mất đi ý thức.

Đinh Linh đứng ở trên bờ run rẩy, cô ả nắm chặt tay đè nén sợ hãi của bản thân.

Trần Tứ Húc đem được Đinh Trình Hâm lên bờ liền đặt người xuống đất bắt đầu quá trình sơ cứu, vừa nhấn ngực cậu vừa gọi:

_ Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm, em mau tỉnh lại đi. Đinh Trình Hâm!!

Đinh Linh thấy thế sợ hãi tột cùng lập tức phản xạ tự nhiên muốn chạy đi thì Trần Tứ Húc lạnh lẽo gằn giọng:

_ Đứng lại! Cấm chạy!!

Cơ thể Đinh Linh ngay lập tức giống như nhận được mệnh lệnh tuyệt đối liền cứng đờ lại. Cô ả cắn răng đứng im ở đó mà nhìn Trần Tứ Húc sơ cứu cho cậu. Ả ta không dám chạy, trong đầu ả ta lúc này hiện lên một suy nghĩ. Nếu như mình chạy đi thì chắc chắn sẽ chỉ còn một cái xác. Có khi, xác còn không nguyên vẹn nữa.

Sau một hồi sơ cứu cho cậu mà không dùng tới biện pháp hô hấp nhân tạo thì Đinh Trình Hâm cuối cùng đã nôn hết nước ra ngoài:

_ Khụ khụ khụ khụ!!!

Trần Tứ Húc đỡ lấy cậu để cậu nôn nước ra ngoài, khẽ vỗ nhẹ lưng cho cậu đỡ khó chịu. Mỗi một động tác đều vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận. Đối với cậu giống như đối với một vật mỏng manh dễ vỡ vậy.

Đinh Linh nhìn cách đối xử của Trần Tứ Húc đối với cậu thì vừa ghen đỏ mắt lại vừa sợ hãi tột cùng. Ả ta ghen bởi vì cậu được rất nhiều người bảo hộ và đối xử giống như bảo bối vậy. Còn ả ta sợ bởi vì ả biết Trần Tứ Húc là người của Mã Gia. Đối xử với cậu nhẹ nhàng thế kia thì có khả năng 8 phần là do Mã Gia Kỳ.

Đinh Linh thầm tự mắng:

_" Chết tiệt! Thất sách rồi! "

Sau khi cậu nôn hết nước ra ngoài thì lại bắt đầu rơi vào hôn mê. Trần Tứ Húc ôm Đinh Trình Hâm vào trong ngực lay cậu vài lần cậu không tỉnh thì mặt mày y u ám lại.

Y nhìn trên người cậu, thấy cái vòng cổ bèn ấn nhẹ vào cái vòng này liền thầm nghĩ:

_ " Cảm biến nhiệt không thuận lợi lắm nhỉ!? "

Đây là đồ do y thiết kế sao y lại không biết rõ được!?

Trong đại sảnh bữa tiệc, Mã Gia Kỳ đang đứng một chỗ cùng đám Lưu Diệu Văn, Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Tường nói chuyện một chút với vài đối tác quan trọng của Mã Thị. Tại vì bình thường là Trần Tứ Húc sẽ đảm nhận việc này nhưng hiện tại không thấy y. Hắnnhận được tín hiệu từ chiếc nhẫn.

Mã Gia Kỳ nhanh chóng rời ra một đại sảnh vắng người, lúc này lại gặp Phong Thiên ở đó.

Mã Gia Kỳ không có nhiều thời gian bèn mặc kệ sự xuất hiện của gã mà nhận tín hiệu từ chiếc nhẫn hơ nghi hoặc:

_ Đinh Nhi!?

_ Không, là em, Trần Tứ Húc.

_ Đinh Nhi gặp chuyện rồi sao?

_ Bộ cảm biến nhiệt có vấn đề rồi, em sẽ xem giúp cho anh. Đi ra hồ nước đón người đi, phu nhân của anh gặp chuyện rồi.

_ Đã biết.

Mã Gia Kỳ sau đó ngắt tín hiệu mà rời đi, Phong Thiên cũng nghe thấy mà không nói gì đi theo sau hắn. Gã đơn giản là muốn nhìn thấy cậu mà thôi.

Ở nơi kia Trần Tứ Húc ôm lấy Đinh Trình Hâm, cảm nhận thân nhiệt của cậu từ từ tăng lên.

Trần Tứ Húc đặt tay lên trán cậu rồi tự mình thở dài một hơi đâm ánh mắt hổ phách lạnh lẽo nhìn lên Đinh Linh đang run rẩy ở phía kia mà nói:

_ Đinh Linh, cô tự phải biết hậu quả của mình đi.

Đinh Linh trong lòng hẫng một cái, bặm môi chặt đến mức chảy cả máu. Ả ta biết chứ! Nhưng ả ta cũng còn một quân bài đó chính là cậu. Cậu là người của Đinh Gia.

Mã Gia Kỳ nhanh chóng đi tới bờ hồ kia, Phong Gia hắn quen thuộc giống như Hắc Tư và Mã Gia vậy. Phong Thiên cũng đi sau hắn tới.

Mắt Đinh Linh thấy được hắn vội vàng đi tới thì tim như nhảy lên cổ họng. Cơ mà khi hắn nhìn thấy Phong Thiên thì mắt lại sáng lên âm mưu.

Mã Gia Kỳ đón lấy Đinh Trình Hâm từ tay của Trần Tứ Húc, mặt mày lạnh lẽo tràn ngập lo lắng khẽ lay mặt cậu:

_ Đinh Nhi! Đinh Nhi! Tỉnh lại!!

Hắn đặt tay lên trán cậu, thấy cậu đã phát sốt liền lập tức cởi vest ngoài của mình ra khoác lên người cho cậu mà đứng dậy.

Trần Tứ Húc chỉ vào Đinh Linh:

_ Lúc em đi tới đây thì thấy cô ta đứng ở đó nhìn Đinh Trình Hâm chìm xuống.

Mã Gia Kỳ ngay tức khắc đâm ánh mắt lạnh lẽo tới tận tủy cốt sang Đinh Linh.

Đinh Linh thấy thế bèn giả bộ yếu ớt bám lấy cánh tay của Phong Thiên:

_ Phong thiếu, ngài phải làm chủ cho tôi, rõ ràng là Đinh Trình Hâm có ý đẩy tôi xuống nước nhưng tôi tránh được nên anh ta mới rơi xuống nước.

Phong Thiên ánh mắt lạnh lùng hất Đinh Linh một cái mạnh khiến cho cô ả ngã nhào xuống đất:

_ Bé con có sai thì người chịu cũng là cô. Không liên quan gì tới Đinh Nhi hết.

Đinh Linh nghe thế nắm chặt tay lại tức tới đỏ cả mắt. Ả ta không dám hành động khinh suất chỉ có thể ngã ở đó.

Mã Gia Kỳ nhìn Phong Thiên đẩy ngã Đinh Linh thì lạnh giọng:

_ Tôi sẽ không thích người khác gọi phu nhân của mình là bé con đâu.

Nói xong Mã Gia Kỳ nhanh chóng đưa Đinh Trình Hâm rời đi.

Trần Tứ Húc đứng ở đó đi đến trước mặt của Phong Thiên hỏi:

_ Tại sao cậu luôn đối nghịch với Mã Ca như thế?

Phong Thiên cười không nói quay người rời đi.

Trần Tứ Húc nhìn Phong Thiên rời đi mà thở dài, chuyện này rõ ràng từ rất lâu đã giải quyết xong rồi vậy mà người này vẫn cứ cố chấp như thế.

Lúc này Trương Chân Nguyên xuất hiện đi tới bên cạnh của Trần Tứ Húc:

_ Húc Nhi, em làm gì ở đây thế?

Trần Tứ Húc nhìn xuống Đinh Linh:

_ Đinh Linh, cô đã làm ra một hành động ngu xuẩn tới mức nào cô có biết không!?

Đinh Linh cắn chặt miệng không nói gì, tóc ả ta xõa xuống che đi đôi mắt tràn ngập thù hận của ả ta.

Trần Tứ Húc quay sang Trương Chân Nguyên hỏi:

_ Trương Ca, thông thường một kẻ làm hại tới Đinh Trình Hâm thì sẽ có hậu quả gì?

Trương Chân Nguyên trả lời rất đương nhiên:

_ Toàn bộ diệt tộc hoặc cũng có thể sẽ là tra tấn sống không bằng chết.

Trần Tứ Húc cười nhạt nhìn Đinh Linh đang run rẩy:

_ Nghe không? Hậu quả của cô đấy!?

Nói xong Trần Tứ Húc cười lạnh vài tiếng và rời đi, Trương Chân Nguyên cũng đã hiểu được gần hết câu chuyện bèn liếc nhìn Đinh Linh một hồi cười nhạt và rời đi sau phu nhân nhà mình.

Đinh Linh sau đó run rẩy đứng dậy, ả ta căm phẫn đến đỏ mắt, móng tay dài được cắt tỉa tỉ mỉ đâm vào da thịt đau đớn gì ả ta đều không cảm thấy. Con ngươi ả ta đảo qua đảo lại run rẩy sợ hãi nhưng miệng thì vẫn nguyền rủa cậu:

_ Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!! Đinh Trình Hâm mày mau chết đi! Mau chết đi! Mau chết đi!!!!

....

Mã Gia Kỳ đem được Đinh Trình Hâm quay về Hắc Tư, Lý Thiên Trạch cũng được gọi về đi cùng xe với hai người nhanh chóng khám sơ bộ cho cậu.

Bên bữa tiệc của Phong Gia, Phong Thiên hạ lệnh tiệc tối kết thúc sớm hơn dự định, tất cả mọi người đều ra về. Hoàng Kim Hội đã biết được có gì đó không ổn, xong lại nhận được thông báo của Lý Thiên Trạch Đinh Trình Hâm đang hôn mê bất tỉnh.

Mới nghe đến thế Tống Á Hiên đã xông xáo lên muốn giết chết kẻ làm hại cậu. Sau đó hai người Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm lập tức bỏ Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn ở lại mà phóng xe đi về Hắc Tư. Hai người kia cũng đành không biết làm sao mà đi sau hai vị tổ tông nhà mình trở về Hắc Tư.

Hạ Tuấn Lâm và Tống Á Hiên về đến Hắc Tư là 11h đêm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!