Lọc Truyện

Bảo Bối Hay Khóc Của Mã Tổng - Kỳ Hâm

Hắc Tư, Mã Gia Kỳ ngồi trong thư phòng làm việc như mọi khi thì Trương Chân Nguyên đi vào trong thông báo:

_ Thiếu Gia, Nhị Thiếu muốn gặp cậu.

Mã Gia Kỳ nhíu mày khó chịu ra mặt:

_ Cậu ta đến đây làm gì!?

Trương Chân Nguyên lắc đầu:

_ Cậu ấy không nói, hiện đang ở dưới đại sảnh chờ cậu.

Mã Gia Kỳ mặt mày cau có mà đi xuống bên dưới. Tên này đến là không có chuyện tốt gì rồi.

Ngao Tử Dật thấy hắn đi xuống thì cười toe toét nói:

_ Yô! Tiểu Mã!

Mã Gia Kỳ nhìn thấy Ngao Tử Dật liền ngay lập tức lạnh mặt lại, tên này nhiều lúc hắn thật sự muốn giết quách đi cho xong! Đỡ phiền toái!

_ Đến đây làm gì?

Ngao Tử Dật cười cười:

_ Tiểu Mã cau có thế làm gì? Tôi đến ở nhờ mấy hôm ấy mà.

Mã Gia Kỳ hắc khí đầy đầu:

_ Dám gọi tôi là Tiểu Mã, tôi sẽ cắt lưỡi cậu!

Ngao Tử Dật cười hề hề:

_ Mã Gia Kỳ, qua bao ngày tháng tính khí của cậu vẫn cứ không tốt như thế.

Mã Gia Kỳ không đếm xỉa đến Ngao Tử Dật ngồi xuống sofa đối diện với anh:

_ Cút về Ngao Gia đi đến đây làm gì?

Ngao Tử Dật thở dài ra vẻ đáng thương:

_ Cậu cho tôi ở đây mấy hôm đi, tôi mà về nhà Hạ Nhi sẽ đánh tôi chết đấy!

Mã Gia Kỳ lạnh mặt cười nhạt, hắn thích cười trên nỗi đau của cái tên phiền phức này:

_ Cậu ở đây thì Hạ Tuấn Lâm sẽ không tìm đến sao?

Ngao Tử Dật nhếch miệng cười ngả ngớn:

_ Không sao, cậu chỉ cần cho tôi ở nhờ mấy hôm là được. Tiểu Nghiêm sẽ tới đem Hạ Nhi đi là xong thôi.

_ Tính toán chi ly quá nhỉ!?

_ Đó là đương nhiên rồi! Hạ Nhi sẽ đánh chết bạn thân của cậu là tôi đấy!

_ Tôi có bạn là cậu sao!?

_ Mã Gia Kỳ cái tên chết tiệt này! Cậu quá đáng vừa thôi!!

_ Nói thêm câu nữa tôi sẽ đạp cậu cút khỏi Hắc Tư.

_ Hì hì, Kỳ Kỳ, tôi biết cậu tốt nhất mà.

_ Câm miệng đi!

_ Hihi, Kỳ Kỳ thật tốt!

_ Ngao Tử Dật!!!

Mã Gia Kỳ nổi đóa lên, ba vạch hắc tuyến thẳng hàng xuất hiện thì Ngao Tử Dật đã chạy biến lên lầu không để hắn có cơ hội đem bắt lại.

Trương Chân Nguyên đứng bên cạnh cũng không có cách nào với hai người này. Từ nhỏ gặp nhau đã chí chóe không bao giờ chịu dừng lại. Nhưng như vậy cũng tốt. Hai người tuy đánh nhau suốt ngày nhưng cũng luôn sát cánh bên nhau.

Mã Gia Kỳ nghĩ nghĩ liền hỏi Trương Chân Nguyên:

_ Trương Ca, mấy ngày nay bên Mã Gia có động tĩnh gì không?

Trương Chân Nguyên liền nói:

_ Không nghe nói gì từ chỗ lão phu nhân. Có lẽ... Bà ấy vẫn đang tìm người để gửi tới đây.

_ Chậc! Bà ấy còn muốn gửi bao nhiêu người tới nữa? Vẫn còn sót thế gia bà ấy chưa động tay sao?

_ Tôi... Không biết rõ chuyện này. Lão phu nhân chắc cũng đang rất đau đầu.

Tiếng của Ngao Tử Dật từ cầu thang vọng xuống:

_ Có cần tôi đi đốt hết mấy cái thế gia gì đó cho cậu đỡ phiền không?

Trương Chân Nguyên lần này đã quát lên trên:

_ Nhị Thiếu Gia! Cậu ăn nói thế nào đó!

Ngao Tử Dật lập tức cười cho qua rồi cụp đuôi chạy mất dạng. Trương Chân Nguyên cũng chỉ đành thở dài.

Mã Gia Kỳ vẻ mặt bình thản và khinh bỉ:

_ Để tôi xem chúng ta yên bình bao lâu. Rồi sẽ lại có thêm mấy kẻ ham tiền được gửi tới thôi.

Trương Chân Nguyên do dự một chút rồi nói:

_ Thiếu Gia, tôi nghĩ không cần thiết phải giết họ. Họ cũng không phải là thật sự muốn đến đây.

Hắn chưa đáp thì cái cái đầu của Ngao Tử Dật lại ló ra đáp oang oang:

_ Kỳ Kỳ không thích người khác động vào mình, phải giết hết!!

Lần này cả hắn cùng Trương Chân Nguyên đều quát lên:

_ Ngao Tử Dật!! / Nhị Thiếu!!

Một lần nữa, Ngao Tử Dật... Lại mất hút không thấy bóng.

Trương Chân Nguyên sau đó nói với tông giọng nhẹ nhàng, nghe rõ ràng được đây là sự thỉnh cầu:

_ Thiếu Gia, tôi...nếu như họ tới đây mà không động vào người cậu thì cậu hãy tha cho họ có được không?

Mã Gia Kỳ nhíu mày xoay người nhìn lên Trương Chân Nguyên:

_ Trương Ca, anh cầu xin cho chúng sao?

Trương Chân Nguyên đi tới trước mặt của hắn mà quỳ một chân xuống:

_ Họ đều không có tội, nếu như họ không động vào cậu Trương Chân Nguyên tôi xin thỉnh cầu cậu hãy tha chọ họ một mạng.

Mã Gia Kỳ nghĩ nghĩ rồi đột nhiên cười lạnh:

_ Được, tôi đồng ý nếu như người đưa tới không động vào tôi thì sẽ không giết. Nhưng nếu lần này, dám động vào tôi thì sẽ không đơn giản là cái chết nữa.

Trương Chân Nguyên vui mừng:

_ Được, tôi đã hiểu.

.......

Hai ngày sau, Mã Gia Kỳ đang ngồi trong thư phòng nhìn ra ngoài cửa sổ. Trương Chân Nguyên đang đứng bên cạnh pha trà cho hắn thì Mã Gia Kỳ bỗng nhiên cười lạnh mấy tiếng.

Trương Chân Nguyên liền hỏi:

_ Thiếu Gia, cậu đang cười gì thế?

Mã Gia Kỳ thu hồi tầm mắt nhìn cửa sổ của bản thân mình lạnh giọng nói:

_ Mau ra tiếp đón Thanh Lục đi, Tiểu Bạch lại có thêm thức ăn rồi.

Trương Chân Nguyên nghe thế liền hiểu được hắn đang nói gì mà cúi đầu:

_ Vâng!

Đại sảnh Hắc Tư, Trương Chân Nguyên trên người khoác trang phục quản gia tiêu chuẩn bước xuống cười nhẹ chào hỏi lịch sự:

_ Mã Quản Gia, Thanh Lục.

Thanh Lục mặc một bộ cổ phục giản dị cúi nhẹ người đáp lại anh:

_ Trương Quản Gia, Trương Chân Nguyên. Mà, tôi vẫn không quen gọi cậu là Trương Quản Gia. Hay... Vẫn gọi Chân Nguyên nhé?

Trương Chân Nguyên tươi cười đáp:

_ Mã quản gia cứ tự nhiên, cũng chỉ là một danh xưng thôi.

_ Chân Nguyên, thiếu gia đâu?

_ Thiếu gia đang xử lý tài liệu ở trên thư phòng.

_ Người tôi đã đem tới rồi đang ở bên ngoài.

_ Mã quản gia, tôi nghĩ... Người này cũng sẽ không sống được bao lâu đâu. Hay là... Thôi đi, cô đem người về.

_ À, chuyện này tôi cũng muốn thông báo một chút. Cậu nhóc được đưa tới này mới qua thành niên không lâu. Với lại phu nhân đã dặn dò mong nếu như thiếu gia không hài lòng với cậu nhóc này thì hãy trả cậu nhóc này lại cho lão phu nhân.

_ Hả!? Trả lại!?

Trương Chân Nguyên đồng tử chấn động nhìn Thanh Lục đang đứng trước mặt mình. Trả lại!? Anh không nghe nhầm đúng chứ? Rõ ràng...rõ ràng trước nay cho dù bà có thích ai đi nữa thì cũng chưa từng nói cho anh là phải để người lại. Trả lại!? Lần đầu tiên nghe.

_ Cái gì trả lại? Thanh Lục cô không nghe nhầm chỉ lệnh của lão phu nhân đúng không?

Thanh Lục cười nhẹ, cô biết anh sẽ bất ngờ:

_ Không nhầm, tôi biết cậu sẽ bất ngờ. Nhưng quả thực lão phu nhân rất thích đứa nhóc này. Nói cho dù nó có làm ra hành vi kinh thiên động địa nào cũng không được giết nó.

_ Vậy, tôi sẽ nói lại cho thiếu gia.

Lúc này Ngao Tử Dật mở cửa đi ra khỏi phòng mà bước xuống cầu thang nhìn thấy Thanh Lục bèn dơ tay chào:

_ Thanh Lục! Lâu không gặp cô.

Thanh Lục hơi cúi người một chút:

_ Nhị thiếu gia, đã lâu không gặp ngài.

Ngao Tử Dật ngáp một cái rồi hững hờ nói:

_ Cô nói với dì Ngân đừng có đem người đến nữa vì đem đến kiểu gì cũng bị Mã Gia Kỳ giết thôi đem đến làm chi cho phí mạng người. Một lũ hám danh hám lợi Mã Gia Kỳ nhìn không vừa mắt đâu.

Thanh Lục cười nói:

_ À, Nhị thiếu cứ yên tâm, lần này xong có thể lão phu nhân sẽ không đem người tới nữa đâu.

Ngao Tử Dật và Trương Chân Nguyên cùng ngạc nhiên:

_ Thật sao!?

Thanh Lục gật đầu:

_ Là thật, lão phu nhân sẽ không đem người tới nữa.

Ngao Tử Dật lẫn Trương Chân Nguyên lần nữa lại cùng câu hỏi:

_ Tại sao thế?

Thanh Lục cười một cái sau đó không trả lời hai người mà lại hỏi:

_ Nhân tiện, Nhị thiếu gia, sao ngài lại ở đây thế? Ngao lão gia đuổi người đi rồi sao?

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!