Lọc Truyện

Bảo Bối Hay Khóc Của Mã Tổng - Kỳ Hâm

Chương Nhược Ly nhìn Ngao Tử Dật với ánh mắt si mê mà nói:

_ Em có gì không tốt chứ? Em muốn cưới anh! Chúng ta ở bên nhau Ngao Gia và Chương Gia đều không thiệt.

Ngao Tử Dật đau đầu nhìn sang lão ba nhà mình liền thấy ông mắt điếc tai ngơ biểu hiện ta không biết gì ở đó mà mệt tim. Anh biết, đại khái cái này chắc chắn lão ba mình với Chương Gia đã cấu kết từ trước.

Ngao Tử Dật mặt mày khó chịu nói:

_ Cô cái gì cũng rất tốt nhưng quan trọng là tôi không thích cô. Chúng ta không có tình yêu hôn nhân sẽ không hạnh phúc!

Chương Nhược Ly không từ bỏ ngược lại còn hăng hái hơn:

_ Chúng ta sống với nhau lâu ngày tình cảm tự nhiên sẽ nảy sinh, như vậy không phải là được rồi sao?

Ngao Tử Dật thở dài, anh thật không biết phải làm gì với nữ nhân này, đã từ chối ra mặt rồi mà còn không rút lui nữa. Lần này anh đồng ý với hắn, nưc nhân thật phiền phức.

Đột nhiên lúc này đại não của Ngao Tử Dật thình lình nhảy ra một người, anh lập tức nói:

_ Tôi không thể cưới cô được, vì tôi không thích nữ nhân.

______________

Mã Gia, Sinh Tuyết Ngân đang ngồi ăn nho cùng Thanh Lục, bà nói:

_ Thanh Lục, ta muốn đón Đinh Nhi về đây một thời gian.

Thanh Lục bất ngờ bởi câu nói của Sinh Tuyết Ngân:

_ Sao... đột nhiên ngài lại muốn vậy?

Sinh Tuyết Ngân thở dài dào dạt dáng vẻ ảo não:

_ Ta đã già rồi, Đinh Nhi đến màu hè năm sau sẽ tổ chức hôn lễ với Tiểu Mã. Thế mà thằng bé cứ bị thương mãi, ta xót lắm ta muốn đón thằng bé về bên này một thời gian. Chỉ có nó ở đây ta mới cảm thấy yên lòng.

Thanh Lục cảm thán trong lòng:

_" Thật là mẹ nào con nấy, Đại thiếu tính chiếm hữu cũng cao y như lão phu nhân vậy. "

Sinh Tuyết Ngân nhìn Thanh Lục trưng cầu ý kiến:

_ Tiểu Lục, con thấy sao?

Thanh Lục từ tốn nói:

_ Lão phu nhân, tuy con biết ngài lo cho Đinh Nhi nhưng con tin chắc là Đại thiếu sẽ không đồng ý cho Đinh Nhi về đây đâu.

Sinh Tuyết Ngân cười khẩy vẻ mặt ngả ngớn:

_ Lão bà như ta đây là mẹ của nó, nó lại dám không nghe lời ta xem? Với lại, ta tin Đinh Nhi sẽ muốn về đây với ta thôi, Tiểu Mã mặt quan tài thế ai thích nổi.

Thanh Lục cảm thấy hơi... cạn lời:

_ Nếu hai người đó không thích nhau thì hôn nhân có ý nghĩa sao ạ?

Sinh Tuyết Ngân tự nhiên không nói được, thì... đúng mà, bà chỉ muốn kiếm một cái cớ để đem cậu về bên mình thôi:

_ Dù gì thì ta cũng muốn đem Đinh Nhi về đây, con tới Hắc Tư đòi người ngay đi!

Thanh Lục bất đắc dĩ cười mà nhận lệnh:

_ Vâng.

__________________

Hắc Tư, Đinh Trình Hâm sau khi uống thuốc thì hiện đang đi ngoài hoa viên cho tiêu cơm. Với lại cậu muốn đi lại cho quen một chút. Bên cạnh cậu là Huyên Yến, mấy công việc vặt vạnh kia của Hắc Tư cô không làm nữa mà giao cho hai nữ hầu đã đi báo tình hình của cậu cho mình lúc đó. Hắn cũng đã chấp nhận chuyện này và đưa hai nữ hầu kia lên danh quản gia của Hắc Tư.

Tất cả đều dưới quyền của Trương Chân Nguyên và đương nhiên chuyện lớn thì mới đến lượt anh giải quyết. Hắn thì chưa từng đụng tay vào mấy vấn đề cỏn con này.

Hiện tại Huyên Yến sẽ đi kè kè bên cạnh cậu mọi lúc mọi nơi, trừ những lúc hắn đưa cậu ra ngoài hoặc hắn ở cạnh cậu.

Hắn hôm nay cũng phải cân nhắc trước sau, cuối cùng cảm thấy mình bắt buộc phải tới tổ chức giải quyết việc thì hắn mới đi. Mã Gia Kỳ hắn quả thật không muốn rời đi một chút nào, hắn thừa nhận, trải qua chuyện này với cậu, hắn sợ. Hắn sợ bản thân mình không ở cạnh cậu cậu sẽ bị người khác khi dễ. Hắn nghe cậu hy vọng chết đi hắn đã sinh ra sự sợ hãi rồi. Hắn thật không muốn nhìn thấy cậu tổn thương chút nào.

.......

Mà, nói ở hoa viên nó chỉ đúng một phần ý nghĩa thôi, bởi vì hoa viên mà lại... chả có một bông hoa nào hết.

Đinh Trình Hâm ngồi dưới mái hiên tại hoa viên, trời nổi gió rất thoải mái, cậu hỏi:

_ Chị Yến, trước đây không phải rất nhiều hoa sao ạ? Sao hiện tại em lại chỉ thấy mọi người tỉa cây xanh thế?

Đúng thật, ở nơi này toàn là người đang tỉa cây xanh mà thôi, không có bóng dáng của một bông hoa nào ở nơi này.

Huyên Yến cười một cái rồi nói:

_ Là vì hiện tại mùa hoa không còn nữa nên Đại thiếu mới thay tất cả bằng cây xanh.

Đinh Trình Hâm gật gật tỏ vẻ đã hiểu, cậu cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì mà cầm cái dĩa chọt chọt miếng thạch trong bát.

Huyên Yến cô cũng sẽ không có nói cho cậu là từ giờ trở đi sẽ rất khó để cậu nhìn thấy một bông hoa nào. Cô sẽ không nói cho cậu nghe rằng từ lúc cậu ngã xuống ở biển hoa đó thì người của cả cái Hắc Tư này ai cũng kị hoa, kị nhất đương nhiên sẽ là bỉ ngạn.

Đinh Trình Hâm ngòi ở đó lấy dĩa chọc chọc mấy miếng thạch, chọc cho chúng nát hết ra mà cậu cũng không ăn, Huyên Yến thấy thế bèn hỏi:

_ Thiếu gia không thích ăn thạch sao?

Đinh Trình Hâm gật gật:

_ Đinh Nhi muốn ăn bánh ngọt.

Huyên Yến bất đắc dĩ cười giảng giải:

_ Hiện tại ngài không thể ăn bánh ngọt được, thương thế của ngài mới khỏi, Đại thiếu chấp nhận cho ngài ăn thạch hoa quả là đã rất thương ngài rồi.

Đinh Trình Hâm hơi khựng lại nhìn Huyên Yến hỏi:

_ Thương? Là giống như mẹ thương Đinh Nhi sao?

Huyên Yến nhìn cậu trìu mến nói:

_ Không phải, mà hiện tại cũng có khả năng phải, chung quy tương lai hai ngài và Đại thiếu sẽ hiểu.

Đinh Trình Hâm gật gật đem miếng thạch bỏ vào miệng nhai nhai. Cậu cấu tạo não đơn giản nên chẳng nghĩ mấy cái này làm chi cho đau đầu. Đinh Nhi ngốc ngốc nên Đinh Nhi không muốn nghĩ a.

Lúc này Thanh Lục xuất hiện đi đến mái hiên:

_ Đinh Nhi.

Đinh Trình Hâm ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng như sao trời:

_ Chị Lục!

Cậu chạy từ chỗ mình đang ngồi ra phi thẳng lên người của Thanh Lục. Cô cũng ôm lấy cậu vào lòng mình.

Huyên Yến hơi cúi người:

_ Mã quản gia sáng hảo.

Thanh Lục đặt cậu xuống đất đáp lễ với Huyên Yến:

_ Đã là buổi trưa rồi, Huyên quản gia trưa hảo.

Đinh Trình Hâm thấy Thanh Lục thì vui vẻ hỏi:

_ Sao chị lại đến đây? Chị đến đây đón em về với lão phu nhân sao?

Thanh Lục gật đầu:

_ Phải, em có muốn về Mã Gia không?

Đinh Trình Hâm ngây thơ gật đầu rụp một cái không chần chừ một giây nào:

_ Vâng, em muốn!

Huyên Yến nghe cậu đồng ý không chút do dự thế thì bất ngờ lắm:

_ Nhưng Đại thiếu sẽ...

Thanh Lục cười dịu dàng cắt lời:

_ Nói với ngài ấy lão phu nhân chỉ dữ người mấy ngày thôi, sẽ cho Đinh Nhi uống thuốc đúng lộ trình. Ngài ấy trước nay luôn không có người, em ấy biến mất mấy ngày cũng không sao đâu.

Huyên Yến chưa kịp thốt ra lời nào thì Đinh Trình Hâm như chú chim được thả tự do sung sướng tới nhảy nhót lên:

_ Em nhớ lão phu nhân! Em muốn gặp người!!

Thanh Lục cười sủng nịnh dắt tay cậu:

_ Nào, chúng ta đi thôi, Huyên quản gia, phiền cô nói một tiếng với Đại thiếu nhé!

Thấy bóng dáng nhỏ nhắn cậu cùng Thanh Lục rời đi mà Huyên Yến cười khổ:

_ Trước kia đúng là ngài ấy có thể ở một mình cũng không sao, nhưng mà hiện tại giống sao?

Huyên Yến cảm thương, đau lòng thay cho hắn. Cậu đồng ý đi với người khác không chần chừ một khắc nào, điều này không phải đối với hắn rất đau lòng sao?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!