Lọc Truyện

Truyện Bác Sĩ Thiên Tài - Hoàng Trọng Nhân (FULL)

Tuy Hoàng Trọng Nhân rất khỏe, bước đi như bay, mà đến đoạn đường cái cũng đi mất hai tiếng.

Đến đường cái, ở đây bắt xe vào trong thành phố, xe khách to mất năm mươi đồng, xe khách nhỏ mất mười đồng,

nếu là taxi cũng dám đòi ba mươi năm mươi đồng.

Bây giờ Hoàng Trọng Nhân vẫn còn nghèo, đương nhiên sẽ không bắt taxi, đợi xe khách nhỏ đi qua.

Một chiếc xe khách nhỏ đi đến, anh vẫy tay kêu dừng lại rồi lên xe.

Mùi cá tanh xộc lên khiến những người trên xe khó chịu mảng nhiếc.

Hoàng Trọng Nhân cũng chẳng còn cách nào, không che được không đậy được mùi tanh này, chỉ đành cố giả bộ không nghe thấy.

“Đừng động vào tôi, ngồi tránh ra”.

Vừa định ngồi xuống vị trí trống, lại bị cô gái ngồi bên cạnh đẩy ra.

“Anh đầy mùi cá tanh, đừng ngồi ở chỗ tôi”. Cô gái này rất ghê ghớm.

Nhìn cô ta mặc áo quây, quần cạp trễ, bèn biết là một cô gái vô cùng thời thượng chạy theo trào lưu.

Lướt nhìn cái rốn của cô ta một cái, thì bị cô gái này trừng. mắt nhìn lại.

Hoàng Trọng Nhân cũng chẳng thèm chấp cô ta, xách sọt cá đến đứng ở bên cửa xe.

Đợi vào thành phố, anh lại ngồi xe buýt đến thẳng chợ tự do.

Tuy ở đây có không ít người bán đồ hải sản, nhưng Hoàng Trọng Nhân cũng không lo không bán được số hàng của mình.

Thứ nhất đồ của anh tươi mới, thứ hai là to ngon, mà không bán giá cao, mỗi lần đều bán rất nhanh.

Nhưng hôm nay vừa bán được mấy con hải sâm, thì có hai người đàn ông đeo băng màu đỏ trên cánh tay đi đến.

“Cậu nhóc, ai cho cậu bày bán hải sản ở đây hả?”

Hoàng Trọng Nhân bực bội: “Trước đây tôi cũng bán ở đây, không ai quản lý, nộp mười đồng tiền thuế là được”.

Người đàn ông lớn tuổi hơn vỗ vai Hoàng Trọng Nhân: “Sau này không được đến nữa, mấy anh em chúng tôi bao cả chỗ này rồi. Không cho phép đến bán lẻ hải sản, chỉ được bán sỉ cho anh em chúng tôi”.

Bán sỉ cũng được, mình cũng đỡ tốn công.

Hoàng Trọng Nhân gật đầu: “Nếu các anh thu mua hải sản, thì tôi bán cho các anh, anh xem chỗ hàu và mấy con cua xanh của tôi, các anh có thể trả bao nhiêu tiền?”

Người thanh niên trẻ cúi đầu nhìn: “Hàu này năm đồng một cân, cua xanh ba mươi đồng một cân!”

Hoàng Trọng Nhân bật cười, đều là trẻ con sống ở biển, ai mà không biết giá chứ.

Hàu này bán lẻ ở chợ ít nhất cũng phải hơn hai mươi đồng một cân, bán sỉ cũng phải mười đồng trở lên.

Hàu của Hoàng Trọng Nhân rất to, đều sinh trưởng ở biển, mặc dù là bán sỉ, ít nhất cũng phải mười năm đến hai khoảng hai mươi đồng.

Cua xanh đắt hơn một chút, giá bán sỉ bình thường cũng phải ba mươi đồng, mà loại cua cái ở biển này, giá bán sỉ lên đến năm mươi sáu mươi đồng cũng rất bình thường.

Vừa nãy Hoàng Trọng Nhân bán lẻ cũng không đắt, hàu mười lăm đồng một cân, cua xanh sáu mươi đồng một cân.

Gần bằng với giá bán sỉ của người khác.

'Tên nhóc này vừa đến đã trả giá thấp như vậy, rõ ràng là ức hiếp người khác.

Nhưng nhìn xung quanh, đúng là không có ai bày bán hải sản giống mình, mấy ngày mình không đến, có lẽ đã thay đổi quy định.

Hoàng Trọng Nhân lắc đầu: “Các anh trả giá thấp quá, tôi không bán!”

Hai gã đàn ông nhe răng: “Không bán cũng được, vậy thì cậu không được bày hàng ở đây. Nếu cậu chê chúng tôi trả giá thấp, có thể tự đưa đến khách sạn, nói không chừng còn cho cậu tám mươi một trăm đồng một cân cua xanh đấy!”

Nói xong, những người xung quanh đều bật cười.

Thông thường khách sạn đều thu mua hàng của những con buôn bán buôn hải sản, về cơ bản đều bị con buôn hải sản lũng đoạn thị trường, không thể nào thu mua chút hàng nhỏ lẻ này.

Nhưng Hoàng Trọng Nhân chưa từng đưa đến khách sạn, vừa nghĩ bọn họ đã không cho anh bán ở đây, vậy thì thử đưa đến nhà hàng cũng không phải không được.

Sau đó anh vác sọt cá lên rồi bỏ đi. Hôm nay anh mang khá nhiều hải sản đến, vừa nãy đã bán hai trăm đồng tiền hải sâm, nếu bán hết chỗ này nữa, nếu

là trước đây, thì đủ để mình ăn trong nửa tháng rồi.

Ra khỏi chợ, ngẩng đầu nhìn biển hiệu bên đường, liền muốn tìm một khách sạn lớn thu mua hải sản.

Đột nhiên mắt anh sáng lên, một mỹ nữ có thân hình vô. cùng bốc lửa đi ra từ một cửa hàng thời trang phía trước.

Mỹ nữ này vô cùng thanh lạnh, đôi mắt phượng như ngạo. mạn nhìn tất cả.

Khi lướt nhìn qua mặt Hoàng Trọng Nhân, cũng không dừng lại một cái.

Trực tiếp chạy đến chiếc siêu xe mui trần màu vàng cam bên đường.

Váy ngắn hở lưng màu xanh da trời thời thượng, đôi chân dài lụa đen, giày da cao gót mười tám phân, và chiếc túi xách da cá sấu ở khuỷu tay, tất cả đều thể hiện khí chất cao quý của cô gái này.

Đúng lúc cô gái này sắp lên xe.

Đột nhiên một gã đàn ông đội mũ bảo hiểm ở một bên chạy đến cướp chiếc túi da cá sấu của người đẹp với khí thế

sét đánh không kịp che tai.

Mỹ nữ với vòng eo nhỏ như nắm tay thì sao có thể chịu được lực kéo cuồng bạo như vậy.

“Ôi a” một tiếng kêu kinh sợ, giày cao gót treo xuống, cô ta liền bị ngã xuống lề đường.

Tên nhóc đội mũ bảo hiểm đó tóm chặt túi xách da cá sấu, chạy về phía chiếc xe đạp điện ở đối diện bên đường cái.

Giữa ban ngày ban mặt, thiên hạ thái bình, mà dám trắng trợn ăn cướp?

Hoàng Trọng Nhân lập tức bùng phát vũ trụ chính nghĩa ẩn sâu trong người.

Đặt sọt cá sang một bên, đưa tay tóm một con hàu vỏ cứng,

“Phập”. Đập trúng mũ bảo hiểm của tên nhóc đó.

'Tên nhóc này chột dạ, vừa bị đập trúng, hai chân vòng kiềng chạy lảo đảo đập vào nhau, liền trượt ngã xuống đất.

Hoàng Trọng Nhân liền đuổi theo. “Đứng lại!” Anh hét lớn một tiếng, tên nhóc đó sợ đến bò lên là bỏ chạy, ném chiếc túi xách da cá sấu trong tay về phía sau, nhảy lên xe đạp điện phóng thẳng.

Hoàng Trọng Nhân đưa tay nhặt chiếc túi lên, cũng không đuổi theo tên cướp nhát gan đó, quay đầu đi về chỗ cũ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!