Lọc Truyện

Bác Sĩ Sở Hãy Yêu Đi!

Sở Trạch Hiên vừa vào đến cửa đã nhìn thấy Thư Di cùng Phó Cận Thâm, ánh mắt hơi rũ xuống, đương dừng lại đúng bàn ăn của họ lại nhìn thấy màn nắm tay thân mật của hai người, trong lòng có chút khó chịu.

Hạ Thư Di, có phải em đang cố tìm đường chết đúng không?

Đã nắm tay thân thiết cùng nam nhân khác, vậy mà còn tươi cười không thấy mặt trời như thế?

Mạc Tinh Tuyết nghiêng đầu đánh mắt nhìn Cố Ngạn, nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng cũng không có chào hỏi qua Thư Di.

Ba người ngồi xuống một chiếc bàn gần đó, Mạc Tinh Tuyết cùng Cố Ngạn ngồi một bên, Sở Trạch Hiên ngồi một mình một bên, nhìn qua có thể thấy được sắp có màn ngược cẩu độc thân.

Nhưng quan trọng nhất chính là, Thư Di vẫn vô tư hồn nhiên cười nói vui vẻ cùng Phó Cận Thâm, hoàn toàn không phát hiện ra Sở Trạch Hiên và hai người kia bước vào nhà hàng.

Mộng Nghi chậm rãi nâng chén rượu lên uống, tầm mắt xẹt qua gương mặt cực kì khó coi của Sở Trạch Hiên. Hơn nữa, cũng không biết có phải hay không mà hắn ngồi ở vị trí này, nghiêng tầm đôi mắt, cư nhiên lại có thể cảm nhận được hơi thở bứt rứt của Sở Trạch Hiên.

Theo dõi Thư Di gần một tháng nay, mỗi lần cô cùng Cận Thiếu Phong gặp nhau, rõ ràng cô vẫn luôn vui vẻ như những ngày bình thường.

Nhưng đến khi gặp Sở Trạch Hiên thì nét mặt đó của Thư Di lại biến mất, cô luôn bày ra bộ mặt chán ghét đối với anh.

Đến hiện tại, theo như Mộng Nghi quan sát hai người đã hơn 10 ngày không gặp nhau vậy mà hôm nay lại đụng mặt trong tình huống như thế này.

Ở bên bàn của Sở Trạch Hiên, Mạc Tinh Tuyết ghé sát vào tai của Cố Ngạn thì thầm, đôi mắt liếc sang chỗ của người đàn ông tên Phó Cận Thâm vẫn đang vui cười cùng Thư Di.

“Trạch Hiên biết hết rồi sao?”

Cố Ngạn nhìn gương mặt ủ dột của người đối diện, chậm rãi mở miệng.

“Em xem sắc mặt của người đối diện xem, còn cần phải nói à?”

Mạc Tinh Thần co giật khoé miệng.

“Ai không biết còn nghĩ rằng anh cố ý chọn nhà hàng này để ăn đâu!”

Cố Ngạn đưa ánh mắt vô tội nhìn Mạc Tinh Thần, giọng nói có chút uỷ khuất.

“Nơi này là địa điểm thích hợp, không sợ bị quấy rầy mà…”

Sở Trạch Hiên thu hồi tầm mắt nhìn Thư Di, thanh âm phát ra có chút phẫn nộ, rít lên.

“Thật là như thế à? Cậu đúng là huynh đệ tốt của tôi đấy!”

Vừa thu liễm tầm mắt, anh chợt lướt mắt nhìn xunh quanh nhà hàng một chút. Đột nhiên phát hiện ra một thân ảnh khá quen mắt?

Nếu như anh nhớ không nhầm thì người này chính là người mà lần trước đứng bên vệ đường bệnh viện Hoa Khang, lúc ấy chính là lúc Thư Di chạy đến chất vấn anh về việc của Tâm Dao…

Đáy mắt anh xẹt qua nhìn bóng dáng thập thò của Mộng Nghi, chợt trong đầu anh lại nảy ra nhiều ý tưởng khá hay ho.

Lúc này, Cố Ngạn mới nhếch miệng cười, uống một ngụm rượu vang đỏ vào miệng rồi mới cất lời.

“Quá khen rồi… hình như tôi còn nghe nói hai người ở chung cũng không tồi?”

“Hạ Thư Di, cô thật không đứng đắn, tốt nhất đừng làm liên luỵ đến con gái của tôi!”

Dứt lời, Sở Trạch Hiên phẫn nộ đứng dậy, ngay lập tức tiến đến bàn của Thư Di.

Mạc Tinh Tuyết cất giọng lo lắng.

“Ngạn, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Lời vừa rồi của Trạch Hiên, có phải quá nghiêm trọng rồi không?”

Ánh mắt Cố Ngạn hơi thâm trầm, cũng có một chút kì quái chậm rãi nói.

“Ai mà biết được?!”

Nói, tầm mắt của Cố Ngạn nhìn phía Sở Trạch Hiên đang hùng hùng hổ hổ đến chỗ của Thư Di…

Đến khi Sở Trạch Hiên gần đến gần bàn của cô, Thư Di mới phát hiện ra anh, cô vì quá hưng phấn mà định mở miệng kêu “Sở Trạch Hiên…” nhưng khi nhìn thấy cơ mặt cau có của anh, lời nói lại bị nuốt lại vào trong.

Thư Di quá hiểu Sở Trạch Hiên, chỉ nhìn qua một cái thôi đều có thể biết tỏng được ý tứ của anh. Anh lại nổi cơn ghen rồi đây!

“Hạ Thư Di, chẳng lẽ Cận Thiếu Phong vẫn không đủ thoả mãn cô sao?”

“Anh có ý gì?”

“Ý của tôi vẫn còn chưa rõ ràng à?”

Thư Di biết đây là nhà hàng cao cấp, cô vốn không muốn nói to để tránh sự chú ý của người khác, cô nhẫn nhịn, nghiến răng nói.

“Sở Trạch Hiên, anh không cần đem cái ý nghĩ bẩn thỉu đó áp lên người của tôi… hiện tại tôi không muốn cãi nhau với anh, anh cũng không nên quấy rầy tôi và bạn của tôi ăn cơm chứ nhỉ?!”

Sở Trạch Hiên cười lạnh nhìn Phó Cận Thâm.

“Bạn bè à? Cái gì mà bạn bè? Hay là bạn trai à? Hay là đối tượng mới?”

Phó Cận Thâm nghe vậy liền nhíu mày.

“Anh nói cái gì vậy…?”

Thư Di dường như đã bị Sở Trạch Hiên khích bác, không thể nhẫn nhịn được nữa, cô lập tức đứng phắt dậy chen ngang lời của Phó Cận Thâm.

“Là bạn trai thì đã làm sao? Đối tượng mới thì đã làm sao?”

Mỗi lần cùng cô “giằng co”, nhìn đi nhìn lại cái cảm giác diễn kịch như này cũng rất chân thật. Nếu hiện tại cô không phải là bác sĩ, anh chắc chắn sẽ tin cô rất hợp với nghề diễn viên. Nếu như đi đóng phim, nhất định sẽ trở thành ảnh hậu bậc nhất cho mà xem.

Sở Trạch Hiên lại nghiến răng.

“Hạ Thư Di, có phải cô lại quên chúng ta vẫn còn đang trong giai đoạn “thử yêu đương” chứ hả?!”

Thư Di bất giác cười lạnh.

“Vậy anh nói xem, cũng chỉ là thử thôi mà… tôi có thể cùng anh thử yêu đương, chẳng lẽ lại không thể cùng nam nhân khác thử yêu đương được hay sao?”

Sở Trạch Hiên dường như muốn bùng nổ.

“Cô thì sao cũng được nhưng tuyệt đối đừng hòng dạy hư con gái của tôi”

“Hạ Thư Di, chính vì điều này nên cô mới không bao giờ mang theo Tâm Dao đúng không? Cô nghĩ con bé sẽ quấy rầy cô cùng nam nhân khác thử hẹn hò, nói như vậy, quyền nuôi Tâm Dao chắc chắn sẽ thuộc về tôi”

“Sở Trạch Hiên, anh không nên ép tôi…”

“Mọi chuyện do cô mà ra, sao giờ lại thành tôi bức cô?”

Không khí giữa hai người có chút cứng đờ..

Cả nhà hàng, những người ngồi gần đấy cũng hướng ánh mắt nhìn hai người. Nơi này căn bản là nhà hàng năm sao nổi tiếng, những người ngồi ăn ở đây đều là người có địa vị, thật ra họ cũng không mấy để tâm đến cuộc cãi vã của anh và cô. Chỉ là khi nghe anh nhắc đến sợi dây kết nối giữa hai người họ chính là một đứa con gái thì lúc ấy bọn họ lại khá kinh ngạc.

Thư Di bắt đầu hít sâu một hơi, cố gắng nói.

“Sở Trạch Hiên, nếu anh muốn giành quyền nuôi con với tôi, tôi cũng sẽ không sợ. Đừng tưởng anh có thế lực lớn ở thành phố này thì thích làm gì thì làm, cùng lắm thì tôi sẽ liều mạng với anh mà thôi!”

“Liều mạng? Cô lấy cái gì ra để đấu với tôi? Là tiền? Hay luật sư? Hay cô muốn nói đến cái… năng lực gì đó?”

“Anh…”

Thư Di không thể chịu được mấy lời khích bác của Sở Trạch Hiên, bởi vì tức giận, cô cắn chặt răng phun ra hai chữ.

“Bỉ ổi!”

Dứt lời, cô thuận tay cầm cốc nước đặt ở trên bàn, hướng đến Sở Trạch Hiên mà tạt thẳng vào mặt anh…

Nước lạnh dội thẳng vào mặt, từng giọt nước chảy xuống trên khuôn mặt điển trai của anh, Sở Trạch Hiên nhắm chặt đôi mắt rồi chậm rãi mở ra, nghiến răng nghiến lợi trừng lớn mắt nhìn đăm đăm Thư Di, dường như rất muốn phát tiết lên người con gái trước mặt.

Phó Cận Thâm có chút ngốc, một thời gian rồi không về nước, lúc này trở về chỉ là gặp lại bạn học nên có chút hưng phấn một chút thôi, chứ anh không nghĩ tới việc phá hoại tình cảm của người khác đâu nha!

“Thư Di…”

Phó Cận Thâm rất muốn mở miệng giải thích, không ngờ lời còn chưa phát ra khỏi miệng, đã bị Thư Di xoay người nắm chặt cổ tay anh nói.

“Chúng ta đi!”

“Thư Di…”

Cô căn bản không cho Phó Cận Thâm có cơ hội mở miệng, cứ như cũ kéo anh đi một mạch. Sở Trạch Hiên vẫn đứng ngây ngất tại chỗ, trên mặt vẫn còn đọng lại mấy giọt nước, bộ dạng có chút chật vật.

Hạ Thư Di, có thật là em đang diễn kịch không vậy?

Lại còn hất nước vào mặt tôi…

Sở Trạch Hiên âm thầm cắn chặt răng, tay nắm chặt thành nắm đấm, cơn giận dữ không kiềm chế được mà đấm mạnh xuống bàn một cái đau điếng…!

Mộng Nghi ngồi ở góc nhìn một màn “ướt át” này, vừa đúng lúc thấy Thư Di nắm tay Phó Cận Thâm rời khỏi nhà hàng, hắn ngay lập tức nhắn tin cho Khúc Ưu Ưu.

“Gọi điện cho Sở Trạch Hiên đi, cơ hội của cô đến rồi”

Mạc Tinh Tuyết ngồi bên kia nhíu mày nhìn Sở Trạch Hiên.

“Trạch Hiên cùng Thư Di…”

Cố Ngạn nhàn nhạt mở miệng.

“Dù sao đó cũng là lựa chọn của hai người họ. Chúng ta vẫn không nên xen vào thì hơn…”

“Nhưng mà…” Mạc Tinh Tuyết muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Cố Ngạn nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của Mạc Tinh Tuyết, tầm mắt hơi rũ xuống nói.

“Thực ra trong lòng của Trạch Hiên vẫn luôn có hình bóng của Thư Di, tuy rằng hồi nhỏ cậu ta rất chán ghét cô ấy, nhưng cũng không thể phủ nhận một điều rằng, Sở Trạch Hiên rất hiểu Hạ Thư Di”

“Hiểu nhau mà giờ lại thành như này sao?” Mạc Tinh Tuyết bĩu môi.

Cố Ngạn cụng trán của mình vào trán của Mạc Tinh Tuyết, cười nhạt nói.

“Ông trời rất công bằng… không ai cho không ai một cái gì cả đúng không? Có được cái này tất nhiên sẽ phải chấp nhận mất đi cái kia nhỉ…?”

“Ừm…”

Mạc Tinh Tuyết lại hướng ánh mắt nhìn Sở Trạch Hiên. Mặc kệ anh có cùng Thư Di đi đến cuối cùng hay không, cô tất nhiên cũng mong rằng họ sẽ có một kết quả tốt…

“Vậy cuối tuần kêu Thư Di cùng Tâm Dao tới ăn nướng BBQ đi?”

Cố Ngạn tất nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Mạc Tinh Tuyết, cũng gật gật đầu đồng ý.

“Được thôi!”

Mạc Tinh Thần chọt chọt cánh tay của Cố Ngạn nói.

“Ngạn, đi kêu Trạch Hiên trở lại đây đi…”

Cố Ngạn không có động tĩnh gì, bởi vì anh thấy rõ Sở Trạch Hiên hiện đang nghe điện thoại.

“Anh chỉ sợ, hiện tại cậu ta không có tâm trạng để ăn cơm với chúng ta nữa đâu”

Quả nhiên, Sở Trạch Hiên nghe xong cuộc điện thoại đó, quay trở lại bàn lấy chìa khoá xe nói “Tôi đi trước” rồi rời khỏi nhà hàng.



Phó Cận Thâm ngồi trên xe, áy náy nhìn Thư Di.

“Có cần tôi đi giải thích một chút không?”

“Không cần đâu!”

Vừa dứt lời, điện thoại đã vang lên tiếng tin nhắn. Cô từ từ lấy điện thoại ra, quả nhiên là Sở Trạch Hiên nhắn tới.

“Khúc Ưu Ưu vừa gọi điện cho anh, cô ta hẹn anh đi uống rượu, còn em mau về nhà cho anh! Anh sẽ tính sổ với em sau!”

Thư Di âm thầm nhếch miệng, biết ngay là anh đang nói về việc bị cô tạt nước, cô cố ý nhắn lại.

“Anh có thể cùng nữ nhân khác đi uống rượu, tại sao em không thể cùng nam nhân khác đi ăn cơm? Thật không công bằng! Em sẽ không về”

Phó Cận Thâm đang lái xe vẫn không để ý mấy đến biểu cảm của Thư Di, anh khẽ thở dài.

“A… cũng thật không ngờ, cậu thế mà lại có con gái rồi sao? Tôi thấy người đàn ông này nhìn qua cũng không tệ lắm, nhưng có vẻ anh ta nói rất độc đoán, nói chuyện rất khó nghe”

Thư Di không mấy để ý đến lời nói của Phó Cận Thâm, cứ đăm chiêu nhìn vào tin nhắn đáp trả của Sở Trạch Hiên, ánh mắt hoàn toàn là ý cười, chỉ đáp nhẹ lại Phó Cận Thâm một tiếng “ừm” nhẹ.

Sở Trạch Hiên: “Em giỏi lắm! Để xem anh dạy dỗ em như thế nào… ngứa đòn phải không?”

Phó Cận Thâm bên này vẫn thao thao bất tuyệt.

“Nhưng có điều, cậu và anh ta chưa có kết hôn mà đã có con sao? Nhìn thế nào cũng không ra cậu chính là kiểu người vì một người đàn ông chưa lập gia đình mà bất chấp như vậy đâu ha…”

Thư Di lúc này mới quay sang nhìn Phó Cận Thâm đáp lại.

“Chuyện của tôi và anh ấy có chút phức tạp, thật ra không giống như người ngoài đã thấy đâu!”

Cùng lúc đó, cô cũng nhắn lại cho anh.

“Sở Trạch Hiên, vừa nãy có phải là có người theo dõi chúng ta hay không?”

Sở Trạch Hiên: “Chính xác, là người lần trước đi theo em đến bệnh viện”

Cô biết trí nhớ của anh rất tốt, một chút đều không nghi ngờ.

“Nhưng mà hắn có vẻ rất…”

Sở Trạch Hiên cười một cái, lắc đầu.

“Rất ngây thơ!”

Thư Di bĩu môi, ngay lúc đó lại nghe thấy giọng nói của Phó Cận Thâm truyền đến.

“Hạ Thư Di, cậu có nghe tôi nói không vậy?”

“Tôi nói tôi đang nghĩ xem, có nên đi giải thích với anh ta một câu hay không?”

Thư Di đờ người, có chút đơ khóc dở cười nói.

“Thật sự là không cần, chuyện của tôi và anh ấy, không cần người khác nhúng tay vào, chỉ có thể tự mình giải quyết thôi”

Phó Cận Thâm nhìn Thư Di, qua một hồi lâu, mới đưa ra kết luận.

“Khó trách người đàn ông kia lại phản ứng kịch liệt như vậy, cậu nhìn bộ dạng hiện tại của cậu mà xem, nhìn thế nào cũng không phù hợp… Thư Di, có phải cậu không thật sự yêu anh ta đúng không?!”

Thư Di thật sự cạn lời trước lời cáo trạng đột ngột của Phó Cận Thâm. Anh lại tiếp tục nói.

“Được thôi, nếu như cậu không thật sự có cảm tình với anh ta, tôi cũng sẽ không giải thích, hơn nữa còn có thể giúp cậu tránh mặt anh ta…”

Thư Di mân miệng cười mỉm, gật gật đầu.

“Ừm… cảm ơn cậu!”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!