Trần Thương lễ phép trả lời một câu.
Từ Nhược Vận nói:
- Bác sĩ Trần, tôi có một người bạn đang bị thương, từ phần cổ đến ở ngực có một vết rạch tương đối lớn, cần khâu lại.
Sau khi Trần Thương nghe thấy, bất đắc dĩ nói:
- Đến bệnh viện đi, nếu lỗ hổng tương đối lớn thì hoàn cảnh rất khó bảo trì vô khuẩn, mà cần chuẩn bị dụng cụ cũng tương đối nhiều.
Vào lúc này, điện thoại đã giao cho một người đàn ông khác.
- Bác sĩ Trần, tình huống tương đối đặc thù, đi bệnh viện tương đối phiền phức, nếu không thì anh đến nhà tôi một chuyến được không, dụng cụ tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng cho.
Âm thanh người đàn ông nghe rất lễ phép, thật ra lại luôn có một loại cảm giác như đang vênh mặt hất hàm sai khiến vậy.
Thế nhưng, nghĩ đến Trịnh tổng có trợ giúp rất lớn đối với mình, Trần Thương cũng chuẩn bị đồng ý.
Có điều vào lúc này, điện thoại có người gọi đến, Trần Thương xem xét, là Tôn Quảng Vũ ở Hiệp Hòa.
Trần Thương nói qua với đối phương:
- Thật xin lỗi, chờ một chút, bên này tôi có điện thoại, đợi lát tôi gọi lại cho anh.
Nói chuyện, Trần Thương hoán đổi cuộc gọi:
- Chủ nhiệm Tôn, làm sao vậy?
Âm thanh Tôn Quảng Vũ rất rõ ràng hơi gấp rút:
- Tiểu Trần, đến phòng phẫu thuật Hiệp Hòa một chuyến đi, nhanh, sau khi tới tôi để người đi đón anh!
Âm thanh của Tôn Quảng Vũ hơi run rẩy làm cho Trần Thương ý thức được, chuyện này hình như không đúng lắm.
Lập tức vội vàng gật đầu nói:
- Tốt, tôi lập tức đi ngay!
Tôn Quảng Vũ gật đầu tiếp tục thúc giục một câu:
- Nhanh lên! Trong điện thoại nói không hết được.
Sau khi Trần Thương nghe thấy câu nói này, đồng ý, nhanh chóng cúp điện thoại, không kịp thay quần áo đã đứng dậy chạy ra bên ngoài.
Trung tâm cấp cứu đến Hiệp Hòa có gần 30 phút đường đi xe.
Trên đường Trần Thương trực tiếp gọi về cho Từ Nhược Vận một cái:
- Xin lỗi, hiện tại tôi hơi việc gấp, không thể qua được, thực sự xin lỗi.
Nghe thấy Trần Thương, người đàn ông lập tức biến sắc, lớn tiếng nói:
- Bác sĩ Trần, tôi biết anh cần tiền! 10 vạn, không 20 vạn! Anh chỉ cần khâu cái vết thương này, tôi sẽ cho anh 20 vạn!
Trần Thương sững sờ, tôi làm sao lại đòi tiền?
Mà lại, nghe giọng nói của đối phương, Trần Thương quả thực hơi không thích.
That xin lỗi, tôi có việc gap! Nếu như là vết thương, anh tranh thủ thời gian liên hệ bác sĩ đi, không được kéo dài thời gian quá lâu, nếu không sau khi khôi phục, có thể sẽ hình thành vết sẹo tương đối rõ ràng.
Trần Thương là nhìn vào mặt mũi của Từ Nhược Vận, nhắc nhở một câu, đang lúc nói chuyện, cũng chuẩn bị khởi động xe rời đi.
Người đàn ông bên kia nghe xong, lớn tiếng nói:
- Không đủ đúng không? 50 vạn! Khâu lại một cái vết thương, năm mươi vạn!
Trần Thương thấy thế, trực tiếp cúp điện thoại.
Loại người này là không thể nói lý.
Đừng noi hiện tại Trần Thương co thiếu tiền hay không, trước đay khi khâu lại cho Từ Nhược Van, neu nhu khong phải vị Trieu Hổ Thu kia mang người tới cap cứu ồn ào cầu xin mình, Trần Thương thật đúng là khó mà nói.
Mà ở trong mắt người đàn ông, chính mình cũng tựa như cung cấp phục vụ, đưa tiền, tôi phục vụ cho anh, anh không đến là bởi vì giá tiền không đủ, tôi có thể nâng giá.
Hoàn toàn chính xác!
Tiền có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, thế nhưng tuyệt đối không phải tất cả vấn đề.
Vào lúc này, điện thoại vang lên, lại là Từ Nhược Vận, Trần Thương trực tiếp cắt đứt, không tiếp tục tiếp.
Không bao lâu, tới một cái tin nhắn.
- 100 vạn, 200 vạn đều được, chỉ cần anh khâu lại cho tốt.