Lọc Truyện

Bà Mối, Làm Thê Tử Của Ta Nhé

Vị đại hiệp này, ngươi nói chuyện đừng động tay động chân được không? Thật là làm người ta bối rối mà.

Nhưng một lúc lâu cũng không thấy Đoàn Phi dời tầm mắt ra khỏi người mình, Từ Liên ho nhẹ một cái thò tay lấy quạt giấy từ trong tay áo ra phe phẩy, giống như muốn quạt đi cái tầm mắt nóng rực của người đối diện đang cố ý chằm chằm nhìn mình.

Ngươi làm ơn đừng dùng cái loại ánh mắt này nhìn chằm chằm ta nữa được không? Ta là một đại nam nhân, hơn nữa bây giờ còn là một nam nhân rất xấu a. Phát tình cũng đừng có phát nhầm đối tượng chứ...

Nghĩ xong lại thấy không đúng, Từ Liên đưa tay lên sờ mặt mình, gương mặt không còn sưng tấy cũng không sờ ra mẩn đỏ nổi lên, vậy là trở lại bình thường rồi. Vừa vui mừng trong lòng lại sực nhớ ra điều gì nàng

liền lấy quạt che lại mặt mình.

Có khi nào hắn cũng đã nhìn ra mình rồi không? Cho nên sáng nay mới hôn tay mình... Cái này, chết chắc rời.

Đang khổ sở nghĩ ngợi định thủ thế đứng lên bỏ chạy, thì nghe người đối diện gọi.

*A Từ..."

Không có người đáp lời, Đoàn Phi lại gọi.

“Từ Tiểu Minh..."

Từ Liên hạ quạt xuống làm vẻ mặt ngạc nhiên, “ Ngươi gọi ta?"

Đoàn Phi gật đầu, “Ở đây có hai người, không gọi ngươi thì gọi ai?"

Từ Liên khó hiểu hỏi: “Trước đó ngươi vừa gọi gi

*A Từ." Đoàn Phi nói.

Từ Liên trợn tròn mắt quát hắn, "Sao lại gọi như vậy?"

“Tối qua ta có hỏi ngươi, có thể gọi ngươi là a Từ được không, ngươi đã đồng ý rồi." Đoàn Phi rót chén trà vừa nói vừa thong thả uống.

“A Từ, là ta? Là ta đồng ý thật sao? " Từ Liên chỉ ngón tay vào mặt mình hỏi trong nghi hoặc.

Đoàn Phi đặt chén xuống bàn gật đầu, “Thật.”

Rồi lại nâng mắt nhìn Từ Liên, nàng im lặng không nói gì thêm.

Hắn có thật là không nhận ra mình không? Nếu là không nhận ra thì có gọi là gì cũng mặc kệ, cứ để hắn gọi. Nhưng mà “A Từ” gọi thân mật như vậy nghe cứ như gọi tình nhân đi, chẳng lẽ hắn đổi khẩu vị chuyển sang thích nam nhân rồi.

Từ Liên hạ quạt xuống nhìn qua: "Đoàn công tử, ta là nam nhân."

Đoàn Phi cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn nàng rồi nhẹ giọng đáp lại. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!

“Ta biết."

Trong lúc này trên núi Vọng Nha, Lưu Phong đang ngồi bắt chéo chân trong thư phòng nhìn ra xa xa về phía cánh rừng, trên mặt một màu đen bao phủ. Một lúc sau có người đẩy cửa bước vào, một hán tử thân hình cao to toàn thân y phục đen nhánh bước tới trước mặt hắn.

Nhìn thức ăn bày ra trên bàn vẫn chưa có ai động đũa, nam nhân nhíu mày nói, “Đại đương gia, ngươi sao không ăn cơm?" 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!