Lọc Truyện

Bà Mối, Làm Thê Tử Của Ta Nhé

Mặt trời sáng tỏ, nghìn dặm không mây, khi gặp đầu thu, trong cơn gió nhẹ vẫn còn lộ ra một chút cảm giác mát mẻ.

Từ Liên ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, lại nghĩ đến chuyện hiện lại ở Đoàn phủ mà thở dài, mấy hôm nay ở Hoàng Mai trấn chắc hẳn ồn ào không ít, Đoàn phủ tiếng tâm lớn như vậy, Đoàn thiếu gia tiếng tâm lớn như vậy, tất nhiên sẽ ầm ỉ rồi, tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa, nàng dâu mới rước về hôm trước hôm sau đã bỏ trốn thì còn gì mặt mũi.

Trên đời này không có tường nào không thông gió, chuyện này cũng liền lọt gió như thế mà bay đi khắp nơi. Bất quá là do Đoàn Phi quá bức bách nàng mới dùng đến hạ sách này.

Từ Liên vừa ra khỏi trấn Hoàng Mai liền thay ra y phục nữ nhân, hiện tại mặc trên người là nam trang, đầu tóc cũng buộc cao theo kiểu nam nhân thời cổ đại, ra ngoài hành tẩu giang hồ tất nhiên là phải thay hình đổi dạng để tiện bề đi lại, nếu Đoàn phủ có cho người đuổi theo thì cũng khó mà nhận ra nàng.

Từ Liên men theo đường nhỏ ra khỏi rừng cây, đi tới một vùng đất mới. Cạnh đường nhỏ, mặt tiền hướng ra trước cửa của một trang viện nhỏ lại treo một tấm tố biển thật lớn, phía trên ngoại trừ đề một chữ Lưu mạnh mẽ hữu lực thì không còn cái gì khác, là một tấm tố biển dù có to tướng cỡ nào thì ở cái nơi khỉ ho cò gáy này ai mà thèm để ý đến a, huống chi chỉ là một tửu lâu nhỏ nằm trên con đường nhỏ vắng vẻ, người qua đường đều không có được bao nhiêu. Cửa tửu lâu chỉ có duy nhất một hỏa kế đang ôm lấy vò rượu to đặt lên xe đẩy gỗ.

Vì men theo đường tắt ven rừng, lại là bỏ trốn nên giờ nàng chẳng biết nơi này là nơi nào. Đứng một bên khá lâu nhìn tửu quán vắng lặng, Từ Liên vừa muốn vào lại vừa không dám vào, bạc mang theo trên người không nhiều, tất cả đều để lại cho cha cùng hai đệ muội, hiện tại chỉ còn mấy văn tiền lẻ. Khách điếm này dù không lớn nhưng chắc chắn với mấy văn tiền nàng cũng có thể mua được thứ gì đó để ăn chứ đừng nói có thể nghỉ trọ lại.

Hỏa kế đang ôm vò rượu đột nhiên nhìn thấy người lạ đứng trước cửa, hắn nhẹ nhàng để vò rượu xuống xe đẩy gỗ rồi bước tới nhìn Từ Liên hỏi.

"Ngươi sao lại cứ đứng mãi ở đây thế, muốn vào dùng bữa hay trọ lại không? Ở chỗ này ngoài tửu lâu của ta ra thì không còn nơi nào nghỉ chân nữa đâu."

Từ Liên chưa kịp lắc đầu với hỏa kế, thì đột nhiên từ phía xa có tiếng vó ngựa vọng lại, chỉ trong tích tắc, Từ Liên liền nhìn thấy một nam nhân toàn thân hắc bào, trên tay cầm một chiếc roi sắt, thỉnh thoảng hắn ta quất vào mông ngựa một cái thúc nó chạy nhanh hơn. Nhìn thấy con ngựa sắp xong thẳng đến bên mình mà không có ý muốn tránh người, hỏa kế liền sợ hãi chạy vào tửu quán còn Từ Liên rất nhanh định tránh sang một bên, nhưng cái chính là tránh cũng không kịp, vì khi nàng định nhảy sang phải thì cái tên điều khiển ngựa lại kéo nó sang bên trái hắn. Lúc nàng thấy con ngựa sắp bổ nhào vào mình, tựa như trong nháy mắt liền mất mạng tới nơi, Từ Liên sợ tới mức chỉ có thể nhắm mắt phó mặc cho số phận. Một lúc sau cảm thấy không có chuyện gì xảy ra nàng từ từ mở to mắt nhìn lên, thì nhìn thấy người ngồi trên lưng ngựa là một nam nhân tuấn tú đang ghìm lại dây cương.

"Ngươi có sao không?"

Thanh âm ôn nhuận như ngọc của nam nhân tuấn tú đang ngồi trên lưng ngựa kia hỏi nàng, hắn thấy Từ Liên không trả lời, dường như là đang rất sợ nên từ trên lưng ngựa nhảy xuống, nam nhân đứng trước mặt nhìn nàng với một vẻ ái ngại, hắn bước đến trước mặt Từ Liên nói:

"Thật xin lỗi đã làm ngươi sợ, ngươi có sao không?"

Từ Liên hoàn hồn lắc đầu: "Ta không sao."

"Hay để thay lời tạ lỗi, tại hạ có thể mời công tử đây tới tửu lâu uống một chén rượu."

Mới gặp thôi không cần nhiệt tình quá như vậy, nhưng Từ Liên trong bụng trống rỗng cũng muốn ăn một chút.

"Ta không biết uống rượu, nếu là ăn cơm thì được."

"Vậy nếu công tử không chê thì vào tửu lâu của ta dùng bữa a."

Thì ra tửu lâu trước mặt này là của hắn, cũng tốt, no bụng rồi tính sao, dù gì thì cũng được ăn miễn phí mà. Từ Liên theo nam nhân kia đi vào tửu quán tìm một chỗ ngồi xuống, nam nhân gọi hỏa kế mang tất cả những thứ ngon nhất trong quán ra, và một bình rượu, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

"Tại hạ là Lưu Phong, chủ tửu lâu nhỏ này, xin hỏi quý tánh đại danh của công tử."

Từ Liên không chút khách khí ra sức nhai nuốt ngốn nghiến mớ mỹ vị trước mặt. Nói thật là, trong mắt nàng lúc này, dù là những món ăn thập phần tinh mỹ cùng màn thầu hấp bình thường cũng chẳng khác nhau là mấy. Khi một người đang ở tình trạng đói khát mà nhìn thấy sơn hào hải vị hay cơm thừa canh cặn thì trong não chỉ hiện lên một công dụng chung duy nhất là cố gắng để lấp đầy cái bụng đang đói mà thôi, người xưa chẳng bảo có thực mới vực được đạo đó sao, ăn no rồi mới tính tiếp được.

Món ngon trước mắt Từ Liên cứ thế mà nhiệt tình ăn, ăn đến quên đường đi lối về, vì đói quá mà, hết mấy ngày không được ăn uống tử tế rồi còn gì.

Lưu Phong nhìn người ngồi trước mặt, tuy còn rất trẻ lại là nam nhân nhưng trổ mã dung nhang hoa nhường nguyệt thẹn, mái tóc đen nhánh dài rủ phía sau lưng, rồi tùy ý phân tán trên vai ngẫu nhiên linh động. Khi nhai thức ăn bên khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, đôi mắt sáng long lanh, thập phần câu dẫn lòng người. Đây là lần đầu hắn nhìn thấy một nam nhân lại đẹp hơn nữ tử ngàn vạn lần như vậy, sớm đã bị cặp mắt kia của y làm cho câu hồn đoạt phách.

Lưu Phong nuốt xuống nước bọt lại nhẹ giọng hỏi lại:

"Công tử, công tử có nghe không, tại hạ đang hỏi quý tánh đại danh của công tử."

Từ Liên liền giật mình, bởi vì bị thanh âm ôn nhu của người ngồi đối diện vừa gọi hồn trở về, trong miệng còn nhai một ít thức ăn, nàng nuốt xuống.

"Huynh đài vừa hỏi ta sao? Thật xin lỗi, tính ta làm cái gì liền chú tâm, ăn thì chỉ có thể ăn chứ không nghĩ đến chuyện khác nên không nghe được huynh đài nói gì!"

Từ Liên có chút xấu hổ ngượng nghịu, gương mặt hơi cúi thấp xuống, nam nhân mỉm cười cũng không làm khó nàng, hắn nhắc lại lời mình vừa nói.

"Tại hạ đang giới thiệu tên mình là Lưu Phong, chủ của tửu quán này, xin hỏi cao danh quý tánh của công tử là gì? Ta hỏi thẳng như thế để tiện cho việc xưng hô thôi, xin công tử đừng chấp nhất."

Từ Liên xua tay, "Không chắp không chắp, ta họ Từ.. Tên là Tiểu Minh."

Thuận miệng dùng luôn tên của tiểu đệ đi.

"Từ Tiểu Minh, cái tên thật dễ nhớ."

Lưu Phong gót một chén rượu đưa đến bên Từ Liên nói:

"Nhìn Từ công tử dường như là người từ nơi khác đến, không biết là đang định đi đâu?"

Trong đầu Từ Liên lúc này thật sự chưa biết mình nên đi đâu nên đành nói thật.

"Lưu công tử thật là người có mắt nhìn, ta rời nhà định đi tìm nơi làm sinh kế, không ngờ lại lạc đến nơi này.. Hiện tại chưa biết sẽ đi đâu."

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!