Lọc Truyện
Bên phía Âu Dực, sau khi rời khỏi nhà Lạc Mạn, anh không lập tức lái thẳng về nhà mà quay trở lại quán bar Dạ Sắc để tìm lại chiếc điện thoại. Đó là điện thoại cá nhân của anh, trong đó chứa rất nhiều thông tin quan trọng, anh không thể để nó rơi vào tay người ngoài, đặc biệt là rơi vào tay đối thủ được. Mặc dù điện thoại của anh có cài đặt hệ thống bảo mật tuyệt đối, nhưng chỉ cần đối phương dụng tâm, bỏ chút tâm tư là có thể mở khoá được nó rồi, cho nên anh phải nhanh chóng tìm lại được chiếc điện thoại đó.

Âu Dực vừa lái xe vừa nghĩ, chẳng mấy chốc mà xe anh đã dừng lại trước quán bar. Anh đỗ xe ở bên vỉa hè, sau đó đi vào trong.

Mặc dù đang là ban ngày nhưng bên trong quán bar Dạ Sắc vẫn đông người như bình thường, có thể thấy được nơi đây được các vị khách thượng lưu yêu thích như thế nào.

Âu Dực đi đến phòng riêng của ông chủ quán bar, anh khẽ gõ cửa, không quá ba giây sau, cửa đã được mở ra. Nhìn thấy anh, ông chủ quán bar sửng sốt, qua hai giây liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt, trên môi treo một nụ cười niềm nở.

"Âu tổng, ngài đến tận đây là có việc cần tôi hỗ trợ sao?" Ông chủ tươi cười hỏi.

Âu Dực khẽ "ừ" một tiếng, trầm giọng nói: "Giúp tôi tìm lại chiếc điện thoại màu bạch kim mà tôi bỏ quên ở đây đi, thiết kế đặc thù, ông hỏi nhân viên quán ông thử xem."

Ông chủ dạ dạ vâng vâng một tiếng, lập tức cho toàn bộ nhân viên tạm dừng phục vụ để... đi tìm đồ giúp Âu Dực. Trong lúc bọn họ bận rộn, Âu Dực ngồi trên ghế, trong đầu không khống chế được mà nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua.

Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ anh lại càng thấy giận. Mặc dù trước kia anh chưa từng có ý định kia với cô, nhưng nói thế nào đi nữa thì hai người cũng đã kết hôn, tại sao khi anh đã dần chấp nhận cô thì cô lại ra ngoài tư thông với kẻ khác?

Nghĩ đến đây, ánh mắt anh lạnh xuống, anh bực bội nhìn không gian náo loạn xung quanh rồi lại nhìn đồng hồ. Đã qua hơn mười phút rồi, quán lại đông nhân viên như vậy nhưng chỉ một chiếc điện thoại mà vẫn chưa tìm được. Đang lúc nóng nảy, anh vô tình nghe thấy tiếng trò chuyện rôm rả của hai nữ phục vụ:

"Tiểu An, cô biết chiều hôm qua xảy ra chuyện gì không?"

"Chuyện gì?"



"Tên thiếu gia chuyên bắt nạt người khác kia bị Mạc gia dạy dỗ một trận, ấm ức chạy về đấy."

"Ý cô là Lâm Dương sao? Chuyện này tôi cũng có nghe nói, hình như hắn ta cưỡng ép một cô gái tên Lạc Yên làm chuyện kia, cuối cùng lại bị Mạc gia phá đám. Lúc bỏ về, biểu cảm của hắn như nuốt phải ruồi, vừa tức giận lại vừa sợ hãi nhưng không làm gì được Mạc gia."

"Ha, đáng đời, tôi cũng từng bị hắn ta quấy rối đây này."

"Không riêng gì cô đâu, hầu hết nữ phục vụ ở đây đều bị hắn ta cưỡng ép làm những chuyện không ai muốn kia rồi. Nhẹ thì bị vạch quần áo, nặng thì... Cô hiểu rồi đấy."

"Lần này hắn bị người ta dạy dỗ như vậy đúng là chuyện tốt, đúng rồi, cuối cùng cô gái tên Lạc Yên kia có làm sao không"?"

"Cô ấy được Mạc gia cứu kịp thời nên cuối cùng đã không bị xâm hại, nhưng hình như trong căn phòng kia đã bị Lâm Dương lắp máy ảnh mini, cũng không biết những hình ảnh kia có bị phát tán không."

Đầu óc Âu Dực ong ong, anh không tin nổi những gì anh vừa nghe thấy. Lượng thông tin này quá lớn, anh không thể nào thích ứng kịp.

Qua hai phút sau, anh mới từ từ bình tĩnh lại. Nhớ đến những gì mà hai cô gái kia vừa nói, Âu Dực không khỏi cảm thấy đau nhói trong lòng.

Hoá ra Lạc Yên không chủ động ra ngoài tư thông với người đàn ông khác mà là suýt chút nữa bị người ta cưỡng hiếp sao? Nói như vậy... là anh đã nghĩ sai về cô ư?

Lòng anh lạnh buốt, mặc dù anh không yêu Lạc Yên nhưng cũng không còn nhiều ác cảm với cô như trước nữa, chính anh cũng mong hai người có thể sống hoà thuận cho đến khi cánh nhà báo dần ít chú ý đến cuộc hôn nhân chóng vánh này rồi ly hôn, vậy mà đêm qua anh lại không hỏi rõ sự việc, vừa nhìn thấy bức ảnh kia đã lập tức cho rằng Lạc Yên là loại người lẳng lơ phóng đãng, anh quả thật...

Đột nhiên, có một bóng người lao vào lòng Âu Dực, cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.

Âu Dực nhìn xuống trong lòng mình, phát hiện người vừa lao đến không phải ai khác, chính là Lạc Mạn. Lạc Mạn vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía sau, ngón tay run rẩy chỉ vào người đang đuổi tới, thanh âm hoảng loạn: "Âu Dực, cứu em... Lâm Dương hắn ta bị điên rồi!"

Lâm Dương?

Nghe thấy cái tên này, chân mày Âu Dực nhíu nhẹ, anh nhìn theo hướng Lạc Mạn chỉ, phát hiện người đang đuổi theo Lạc Mạn trong quán bar thật sự là Lâm Dương. Nghĩ đến nội dung cuộc trò chuyện của hai nữ nhân viên phục vụ hồi nãy, ánh mắt anh lạnh xuống.

Lâm Dương cưỡng ép Lạc Yên không thành công nên chuyển đối tượng thành Lạc Mạn sao?

Nghĩ như vậy, mặt anh trầm xuống, trước khi Lâm Dương đến gần, anh cất giọng hỏi Lạc Mạn: "Có điện thoại không?"



Lạc Mạn biết anh đang định làm gì, nhưng vẫn làm ra vẻ khó hiểu đưa điện thoại cho anh. Âu Dực cầm lấy điện thoại, dựa theo trí nhớ bấm gọi một dãy số. Không lâu sau, đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh già nua:

"Âu Dực, cậu lại muốn làm gì?"

Âu Dực cười lạnh: "Yên tâm, tôi không có hứng thú với Lâm thị của ông, nhưng nếu ông không quản tốt cháu trai mình thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn."

Dứt lời, không đợi người bên kia kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng tắt máy, trả lại điện thoại cho Lạc Mạn. Vừa vặn lúc này Lâm Dương cũng đã đuổi đến trước mặt anh.

Nhìn thấy anh, vẻ mặt Lâm Dương như nuốt phải ruồi. Hắn nhìn Lạc Mạn đang run rẩy trong lòng anh, khẽ hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc cũng không dám làm càn nữa, nhưng vẫn không cam tâm mà lên tiếng:

"Con điếm này, mày còn dám bỏ trốn, mày tưởng rằng tao không dám nói những chuyện bí mật của hai chúng ta cho Âu Dực biết sao? Trước kia, khi còn chưa hẹn hò với Âu Dực, mày từng lên giường với không ít đàn ông đâu, thậm chí cả lão già bảy mươi tuổi mày cũng tươi cười phục vụ một lúc hai người. Mày hãm hại em gái, chủ động tính kế đưa cô ta lên giường của tao, mày cho rằng tao không giữ lại bằng chứng?"

Nghe hắn nói một tràng dài, Âu Dực không khỏi bất ngờ. Anh biết thông tin này nửa thật nửa giả, nhưng... anh luôn có cảm giác giữa hai người bọn họ có bí mật riêng không thể cho người ngoài biết. Âu Dực không tự chủ được quan sát khuôn mặt của cô gái đang áp vào ngực mình, nhưng dù nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần thì biểu cảm của cô ta cũng không có gì bất thường, điều này khiến cho hoài nghi trong lòng anh giảm xuống.

Âu Dực lạnh lùng nhìn Lâm Dương, cánh môi hơi hé: "Cút."

Lâm Dương sa sầm mặt, vẻ không cam tâm trong mắt càng tăng thêm. Hắn vừa định nói thêm gì đó thì điện thoại của hắn đột nhiên reo chuông, nhìn thấy cái tên trên màn hình, Lâm Dương tái mặt, run rẩy nghe máy.

Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy ánh mắt Lâm Dương thay đổi, từ tức giận biến thành gấp gáp. Sau khi cuộc gọi kết thúc, hắn cất điện thoại, trước khi rời đi còn không quên nhìn Lạc Mạn một cái thật sâu rồi nói với Âu Dực:

"Âu tổng, rồi sẽ có ngày anh hối hận vì đã tin tưởng con rắn độc Lạc Mạn này."

Âu Dực nhếch môi, anh không đem những lời này đặt trong lòng. Tiếp xúc với Mạn Mạn lâu như vậy, cô ấy là người thế nào, chính anh hiểu rõ hơn ai hết, không cần thiết phải vì những lời nói nhăng nói cuội vô căn cứ của Lâm Dương mà nghi ngờ lẫn nhau.

Lâm Dương nhìn biểu cảm của anh, thầm biết anh không tin lời hắn. Hắn cũng không còn cách nào, dù sao thì trong tay hắn vẫn còn file ghi âm và những bức ảnh kia, hắn không lo Lạc Mạn sẽ trốn thoát khỏi móng vuốt của hắn.

Sau khi Lâm Dương rời đi, ông chủ quán bar cũng vừa vặn đi đến, nói với anh rằng đã tìm thấy chiếc điện thoại.

Đồ vật đã được tìm thấy, khi Âu Dực chuẩn bị đi về thì Lạc Mạn lại ôm chặt anh không buông, Âu Dực khó hiểu: "Sao vây?"



Lạc Mạn ngẩng đầu, giương đôi mắt ngập nước nhìn anh: "A Dực, em sợ..."

Âu Dực thở dài, mệt mỏi trấn an cô ta: "Ngoan, Lâm Dương đã đi rồi, anh phải trở về để xin lỗi cô ấy."

"Cô ấy" ở đây không phải ai ngoài Lạc Yên.

Lạc Mạn đương nhiên biết Âu Dực đang nhắc đến việc xin lỗi ai, ánh mắt cô ta tối sầm lại. Không biết trong đầu Lạc Mạn đang nghĩ gì, đột nhiên nhón chân, hai tay ôm lấy cổ của Âu Dực, đôi mắt hơi khép hờ, như đang chuẩn bị hôn lên môi anh. Âu Dực không kịp suy nghĩ, theo quán tính đẩy mạnh cô ta ra, ngữ khí lạnh nhạt: "Mạn Mạn, anh phải về, tạm biệt.'

Nói xong, không đợi cô ta kịp phản ứng, Âu Dực đã nhanh chóng rời đi, để lại Lạc Mạn đứng chết trân tại nơi đó, không thể tin nổi những chuyện vừa xảy ra.

Âu Dực... Anh vậy nhưng lại đẩy cô ta ra, không chút do dự?

Mọi chuyện đang thay đổi theo hướng gì đây? Khốn kiếp!

Lạc Mạn siết chặt tay thành nắm đấm, nhìn theo bóng lưng ngày càng khuất dần của người đàn ông, vì đang tức giận nên cô ta không nhìn thấy ở phía xa xa, có một người đàn ông tay cầm điện thoại, nhìn bức ảnh thân mật trên màn hình với vẻ mặt thích thú.

Nếu nhìn kĩ sẽ biết, người này chính là Mạc Khắc.

Bức ảnh hắn vừa chụp được là cảnh tượng Lạc Mạn và Âu Dực đang tiếp xúc gần, vì góc độ chụp nên trông có vẻ như hai người đang hôn nhau.

Xem ra, Mạc Khắc lại muốn gây chuyện rồi.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!