Lọc Truyện

Anh Rể Hụt Là Chồng Tôi - Dịch Thừa Dương

Cô vốn luôn mơ ước ngày cô ngày chiếc váy cưới trắng tinh cùng với người cô hêu bước vào lễ đường lúc đó hạnh phúc biết bao.

Nhưng bây giờ cô đang mặc trên mình bộ váy cưới trắng tinh, cũng là đang bước vào lễ đường nhưng sao cô chẳng thấy hạnh phúc.

- Cười nên một chút, tôi không muốn mọi người nói Dịch Dương Thừa tôi đối xử không tốt với vợ ngay cả đến lúc vào lễ đường cũng không có nổi một nụ cười. - Anh nói

- Dựa vào đâu để tôi cười, dựa vào chuyện được làm cô dâu thay thế sao? Ha vậy tôi cười cho anh xem nhé - cô vừa nói vừa nở nụ cười nhưng anh có thể nhìn thấy trong mắt cô gái này là sự thất vọng, nỗi buồn trong đó.

Sau khi hoàn tất các nghi thức của lễ cưới, cô không ở lại tiệc cưới mà đi vào phòng trang điểm ngồi trên ghế sofa như một pho tượng. Tiếng điện thoại độ nhiên vang nên

- Alo

- An Lạc là mình, hôm nay chị cậu kết hôn đúng không mình muốn tới chúc mừng chị ấy

- Không phải Dinh An mà là mình. - cô nói mà nước mắt rơi xuống má.

- Hả?? An Lạc cậu đang nói đùa sao? - cô gái đầu dây bên kia thốt nên có vẻ như rất ngạc nhiên

- Mình mệt rồi, có gì sẽ gọi lại cho cậu sau - cô không muốn để người khác biết mình khóc nên lấy cớ hơi mệt để kết thúc cuộc nói chuyện.

Cùng lúc đó anh từ bên ngoài bước vào, cô lập tức cúp máy rồi lấy ta lau nước mắt nhưng anh đã nhanh mắt hơn mà nhìn thấy nước mắt trên gương mặt của cô.

- Đi thôi, về nhà.

- Tôi cần về Lâm gia lấy một ít đồ, phiền anh chở tôi tới đó. - cô nói nhưng mắt lại không nhìn anh, nhìn cô như vậy người đủ tinh ý để hiểu ra cô không hề vui vẻ với cuộc hôn nhân này.

Không khí trên xe ngột ngạt hơn bao giờ hết, anh tập trung lái xe còn cô mắt luôn hướng ra ngoài.

- Anh ngồi đây đợi tôi, tôi sẽ xuống ngay- anh chỉ gật đầu rồi nhìn cô nên phòng.

Khoảng mười lăm phút sau cô bước xuônga chỉ vỏn vẹn với một cái vali, khiến anh có chút bất ngờ cô đường đường là nhị tiểu thư của Lâm gia mà đồ đạc chỉ vỏn vẹn nhiêu đây, còn ít hơn so với người bình thường.

- Xong rồi đi thôi - cô nói rồi định kéo chiếc vali ra ngoài, nhưng anh lại kéo tay cô lại

- Cô không quên cái gì chứ?

- Không, tôi đem hết đồ đi rồi hay anh không muốn chở tôi sao? Vậy tôi đón taxi - cô nói rồi kéo vali ra ngoài

- Tôi chở cô, không cần gọi xe - anh nói rồi bỏ vali của cô vào cốp xe sau đó nhanh chóng quay lại vị trí ghế lái.

Một lần nữa không khí ngột ngạt trên xe lại diễn ra, cô vẫn là đưa ánh mắt ra ngoài. Đột nhiên điện thoại của cô vang nên

- Alo

- An Lạc, chúng mình định tổ chức một buổi dã ngoại ở ngoài thành phố cậu có muốn đi cùng không?

Anh nghe được phía đầu dây bên kia nói gì liền để mắt tới sắc mặt của cô

- Xin lỗi, mình không đi được

- An Lạc giọng cậu sao vậy? Không khoẻ sao?

- Không sao chỉ hơi khó chịu thôi, các cậu đi chơi vui vẻ.

Cô nói rồi cúp máy bỏ điện thoại vào túi, dựa đầu ra sau mà nhắm mắt lại hôm nay đối với cô rất mệt mỏi. Chợp mắt một chút đến khi cô mở mắt ra xe đã dừng lại ở trước cổng ngôi biệt sang trọng, nơi này rộng hơn Lâm gia của cô rất nhiều.

- Đây là Dịch gia sao?

- Không đây là nhà riêng của tôi, từ nay chúng ta sống ở đây.

Cô à nên một cái rồi cũng bước xuống xe, người làm trong nhà thấy cậu chủ đưa vợ về liền chạy ra mở cửa, cầm đồ

- Thiếu gia, thiếu phu nhân hai người về rồi có cần tôi làm chút gì đó cho hai người ăn không? - một người làm hỏi

- Không cần đâu dì à, con không cảm thấy đói con muốn nên nghỉ một chút phiền gì đưa con nên phòng - cô nhìn người làm kia rồi nói

- À được, thiếu phu nhân tôi đưa cô nên phòng nghỉ ngơi, nào đi thôi - bà dìu tay cô nên phòng

Anh nhìn bóng lưng hai người đi nên rồi cũng lại ghế sofa ngồi xuống, đáng lẽ ra hôm nay sẽ là ngày vui của cả hai gia đình họ Dịch và họ Lâm nhưng nó lại biến thành như thế này. Anh lấy điện thoại trong túi bấm ra một dãy số liền nhấn nút gọi

- Chủ tịch

- Cậu nhanh chóng điều tra tung tích của Dinh An à còn phải tìm cho ra kẻ chủ mưu. Tôi nhất định sẽ không tha thứ cho kẻ đó.

- Vâng, tôi làm ngay.

Anh cúp máy, tựa đầu dựa vào đằng sau ghế Dunh An đột nhiên lại mất tích chuyện này khiến anh rất đau đầu.

- Cậu chủ, cậu ăn gì không tôi làm cho cậu? - bà quản gia từ trên lầu đi xuống hỏi anh.

- Không cần đâu, tôi có việc phải đi rồi - anh nói rồi với lấy điện thoại trên bàn đứng bật dậy, khi gần ra khỏi cửa anh quay đầu lại dặn dò bà quản gia

- Một lát, phiền bà nấu chút gì đó mang lên cho cô ấy giúp tôi.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!