Lọc Truyện

Ẩn Môn Thiếu Chủ - Ninh Chiết (FULL)

Nghiêm Ví Dân đe doạ Ninh Chiết và Ân Hoa, không ngờ rằng lại bị Ninh Chiết uy hiếp ngược lại

Song Nghiêm Vi Dân vốn dĩ không để uy hiếp của Ninh Chiết vào trong mắt.

Đối với Nghiêm Vi Dân thì nó cũng chả khác một câu chuyện cười để đời là mấy.

Thân phận của Ân Hoa hắn cũng đâu phải không biết.

Một người bạn là bảo vệ có thể làm được gì đây?

Còn dám uy hiếp hắn?

Ha ha! Đầu năm nay, khoác lác cũng đâu bắt nộp thuế mà đúng không?

Nghiêm Vi Dân lên tiếng cười to, đồng thời vỗ vỗ bả vai Ân Hoa, khí thế mười phần nói: "Nhìn thái độ của bạn cậu kìa, cứ như thế này thì con gái của cậu ở Giang Châu làm sao có thể đi học đây!

Nghe Nghiêm Ví Dân nói vô cùng tự tin, Ân Hoa trong lòng vô cùng hoảng loạn: "Chủ nhiệm Nghiêm, bạn tôi uống say nên lời nói ra có phần không đúng, anh ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”

“Say rượu?"

Nghiêm Vi Dân hừ lạnh nói: "Sau này cứ khiến tôi không vui thì kể cả có là con chó hay con mèo cũng chỉ cần nói uống say là được đúng không, mặt mũi của tôi để ở đâu đây? Bãng hữu của cậu không phải vênh váo kiêu ngạo lầm sao? Việc học hành của con gái cậu, bảo thẳng đấy lo đi."

“Vốn cũng không trông cậy vào anh! "Ninh Chiết khinh thường nhìn Nghiêm Vi Dân một cái, nói với hướng Ân Hoa: "Không có vấn đề gì đâu, em có thể giải quyết! Anh chờ một chút, em đi gọi điện thoại.

Nói xong, Ninh Chiết liền lấy điện thoại di động của mình ra.

Lúc Ninh Chiết chuẩn bị gọi điện thoại cho Phượng Mị thì hai chiếc xe dừng lại.

Xe vừa tắt máy, một người đàn ông trung niên liền vội vã từ trên xe bước xuống,

Những người ngồi trên xe khác thấy vậy có chút bối rối nhưng vẫn nhanh chóng xuống theo.

Người nọ xuống xe, liền đi về phía bọn Ninh Chiết

Nghiêm Vi Dân thấy thế, vẻ mặt lập tức tươi cười tiến lên đón, cúi đầu khom lưng nói: 'Phương tổng, đây là món nướng chính tông nhất Giang Châu chúng tôi tôi đã sắp xếp chỗ ngồi cả rồi, mời ngài!"

Phương Tân Hồng không những là cấp trên của cấp trên trực tiếp quản lý Nghiêm Vi Dân, người ta còn là thần tài của trường học.

Hắn không dám đắc tội vị này.

Chiều nay Phương Tân Hồng đến trường khảo sát một lượt, bọn họ vốn muốn mời Phương Tân Hồng đến Trân Tú Phường ăn cơm, nhưng thần tài Phương lại nói muốn ăn thịt nướng uống bia.

Thật sự không hiểu những người có tiền này trong đầu đang nghĩ cái gì.

“Đợi lát nữa rồi nói sau nhé!”

Phương Tân Hồng khoát tay, bước nhanh tới chỗ Ninh Chiết, khom người nói: "Lại gặp tiên sinh rồi!"

Nụ cười trên mặt Nghiêm Vĩ Dân đột nhiên cứng đờ, đồng tử co rút kịch liệt.

Phương Tân Hồng vậy mà cúi người chào tay bảo. vệ này?

Chẳng lẽ, người bạn này của Ân Hoa thật sự là nhân vật lớn nào đó?

Nghĩ tới những gì mình vừa nói với Ninh Chiết, trán Nghiêm Vi Dân lập tức toát mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng chửi má nó.

Những người có tiền có thế này, đầu óc đều có vấn đề hết hả?

Mày mẹ nó không đi ăn sơn hào hải vị, một hai phải chạy qua đây ăn thịt nướng?

Nghiêm Vi Dân càng nghĩ càng sợ hãi, ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có.

Ân Hoa càng trừng to mắt, phản ứng còn lớn hơn hẳn ta, tròng mắt cứ trợn mãi tưởng chừng sắp rớt xuống.

Nhìn Phương Tân Hồng cúi chào mình, Ninh Chiết có chút mở mịt: "Chúng ta... quen nhau sao?

'Vừa nghe Ninh Chiết nói lời này, Nghiêm Vi Dân rong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cười nói:

Giám đốc Phương, ngài có nhận lăm người hay không?

“Ai cho cậu lên tiếng ở đây vậy!"

Phương Tân Hồng tức giận trừng Nghiêm Vi Dân một cái, lúc nhìn về phía Ninh Chiết, trên mặt lại mang đầy nét cười tựa gió xuân: "Ninh tiên sinh bình thường bận việc nên không nhớ cũng phải, chúng ta hai ngày trước gặp ở chỗ Hầu gia.”

"Ồ..."

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!