Lọc Truyện

Ẩn Môn Thiếu Chủ - Ninh Chiết (FULL)

Vừa nói, Ninh Chiết vừa chỉ vào mấy huyệt đạo trên người Diệp Khinh Hậu. Nhưng mà, dù nói thế nhưng chính anh cũng không biết đó là huyệt đạo gì. "Hửm?"

Bồ Vấn Kinh ngẩng đầu nhìn Ninh Chiết: "Cậu biết y thuật? Cậu có biết rốt cục là ông ấy bị gì không?”

Ninh Chiết hoàn hồn lại thì thầm mắng mình lên cơn nữa, anh lắc đầu nói: ” không biết y thuật, tôi chỉ tùy tiện nói..."

Thất Cân nghe vậy thì sắc mặt đen kịt hét lên: "Không biết thì anh nói lung tung làm gì chứ? Mau cút sang một bên!"

"Được rồi, là tôi nhiều chuyện!" Ninh Chiết bất mãn hừ một tiếng rồi quay đi. Tâm trạng Thất Cân không tốt, muốn phát tác ra thì bị Bố Vấn Kinh ngăn lại. Lúc này, con trai của Bố Vấn Kinh cũng đã làm xong việc trở về.

Ninh Chiết không muốn ở lại xem náo nhiệt nữa nên đã cầm lấy thuốc rồi nhanh chóng rời đi.

Bố Vấn Kinh im lặng suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng đứng dậy đi về phía sau nhà.

Sau một hồi gà gáy om sòm, Bồ Vấn Kinh cuối cùng cũng bưng ra một bát máu gà nóng hổi.

Thất Cân thấy vậy vội vàng tiến lên ngăn cản Bồ Vấn Kinh: "Ông thật sự muốn thử phương pháp mà tên nhãi kia nói sao? Lỡ như Hầu gia xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Cứ thử xem đi!" Bồ Vấn Kinh đau đầu nói: "Trước giờ tôi cũng chưa từng gặp phải tình huống như Hầu gia. Có lẽ biện pháp thanh niên kia vừa nói sẽ có tác dụng."

Nói xong, Bồ Vấn Kinh bắt đầu làm theo biện pháp mà Ninh Chiết đã nói.

Một lúc sau, cánh tay của Diệp Kinh Hầu liền phồng lên.

Giống như có một con gì đó rất lớn đang bò trườn dưới cánh tay của ông ấy.

Con vật đó nhanh chóng bò tới miệng vết thương trên tay ông rồi nhào thẳng vào chiếc bát đây máu gà.

Đến lúc này họ mới nhận ra con vật đó là gì. Đó là vô số con giun màu đen lớn cỡ cây kim cùng tụ lại một chỗ!

Mấy con giun đen vừa nhào vào bát máu đã lập tức điên cuồng hút hết máu gà.

Nhìn mấy con giun háu ăn, khát máu kia làm đám người xung quanh không khỏi rùng mình.

"Chúng ta đều đã nhìn nhầm rồi, thanh niên vừa rồi chính là một cao nhân thâm tàng bất lộ!"

Bố Vấn Kinh lặng lẽ thở dài một tiếng, yêu cầu con trai nhanh chóng cầm rượu cồn đến đốt hết đám giun kia.

Không cần bắt mạch, không cần trực tiếp chạm vào kiểm tra!

Chỉ mới liếc mắt một cái đã nhìn ra nguyên nhân sự việc và cách điều trị.

Người đó chắc chắn là một cao nhân!

Bồ Thu Thạch không dám lơ là, anh ấy nhanh chóng rót rượu vào rồi châm lửa.

Trong ngọn lửa cuồng nộ, đám giun đen kia không ngừng quẳn quại phát ra tiếng “xèo... xèo” ghê người.

"Cha, chuyện...chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Nhìn lũ giun đeo kia giãy dụa trong ngọn lửa làm da đầu Bồ Thu Thạch tê dại.

"Cổ trùng!"

Bố Vấn Kinh nghiêm túc giải thích: “Đám cổ trùng này đã chui vào cơ thể rồi cắn nuốt gần hết máu của Hầu gia, cũng vì thế nên ông ấy mới bị thiếu máu! Ông ấy càng bổ sung thêm nhiều máu, đám cổ trùng này sẽ càng sinh sôi nhiều hơn. Đơn thuốc bổ sung máu huyết mà cha kê cho ông ấy không những không giúp

được gì mà còn suýt hại chết ông ấy...”

Bồ Thu Thạch chợt bừng hiểu ra, anh ấy kinh ngạc nói: "Thì ra trên đời thật sự có cổ thuật à!"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!