Lọc Truyện

Ấm áp có em ngọt ngào có anh

Chương 11SUÝT NỮA BỊ DỌA ĐAU TIM
“Má… Má nó!!!” Uông Cảnh Dương bị dọa đến mức hồn phi phách tán, giật mình ngã ngửa khỏi ghế, cả người lăn lông lốc.

Cùng lúc đó, trong chiếc xe phía đối diện.

Bùi Nam Nhứ hoảng hốt nhìn Bùi Duật Thành đột nhiên mất đi ý thức: “Anh! Anh mau tỉnh lại…”

Uông Cảnh Dương không ngờ Lâm Yên lại đột nhiên tỉnh lại, cậu ta sợ tới mức ngã lăn ra, nửa ngày sau mới đỡ eo bò dậy.

“Má nó! Lâm Yên, bà làm gì thế hả? Ông đây suýt nữa bị bà dọa đến đau tim luôn đấy!!!”

Trên mặt “Lâm Yên” nháy mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.

Trước kia, ý thức của Bùi Duật Thành đã từng nhập vào người Lâm Yên, cùng cô dùng chung một thân thể. Có điều đây vốn là hành động chủ quan, nếu như anh không muốn thì ý thức của anh sẽ không rời khỏi thân thể mình.

Trong mắt “Lâm Yên” lộ ra sự kinh ngạc, Bùi Duật Thành không ngờ chỉ vài giây mất không chế mà anh đã nhập vào người Lâm Yên.

Vừa rồi anh vốn không muốn nhập vào người cô, nhưng ý thức lại không khống chế được.

Xem ra, linh hồn của anh thành thật hơn cơ thể anh nhiều.

Đôi mắt ảm đạm sa sút của “Lâm Yên” giống như viên ngọc được lau sạch bụi bặm, tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.

Uông Cảnh Dương bị “cô” nhìn chằm chằm liền chột dạ, lắp bắp giải thích: “Bà nhìn tôi làm cái gì! Trên mặt bà dính thức ăn nên tôi muốn lấy xuống giúp bà thôi!”

“Thế à?” “Lâm Yên” cười nhạt, từ chối cho ý kiến.

Thế nhưng vẻ mặt “cô” lại khiến Uông Cảnh Dương có cảm giác như tâm tư của mình đều bị nhìn thấu, thậm chí còn có cảm giác như đang đối mặt với một kẻ địch hùng mạnh.

Má! Đây là tình huống gì?

Uông Cảnh Dương không nhịn nổi phải nói: “Lâm Yên, bà bị quỷ nhập vào người à? Sao tự dưng lại… lạnh như thế…”

Còn ánh mắt lúc “cô” vừa mở mắt ra nữa, thật sự khiến cậu ta sợ chết khiếp!

Uông Cảnh Dương vừa lầm bầm mắng vừa đánh trống lảnh: “Lâm Yên, những gì tôi vừa nói bà có nghe thấy không? Hay là bà qua luôn chỗ tôi ở đi, đỡ phải bị mợ bà khinh bỉ.”

“Lâm Yên” liếc mắt nhìn Uông Cảnh Dương, đáp: “Không cần.”

Uông Cảnh Dương lại nghĩ rằng cô không muốn làm phiền mình nên tiếp tục khuyên nhủ: “Bà còn khách sáo với tôi làm gì! Đằng nào cái phòng kia cũng để trống thôi mà!”

“Lâm Yên” cầm một xiên nướng trên bàn lên, có điều “cô” không định ăn mà chỉ nhìn một chút rồi thuận miệng đáp: “Có chỗ đi rồi.”

Mặt Uông Cảnh Dương đầy vẻ bất đắc dĩ: “Nếu bà ngại thì chờ bà kiếm được tiền rồi trả tiền thuê cho tôi là được! Đừng cậy mạnh nữa, bà ở đây không có bạn bè hay người thân nào khác thì còn có thể đi đâu?”

“Lâm Yên”: “Chỗ bạn trai.”

Uông Cảnh Dương: “…!!!”

Uông Cảnh Dương ngây người tại chỗ, xiên nướng trong tay rơi bẹp xuống đất.

“Bà… bà nói gì?” Cậu ta cảm thấy như bị người ta đánh phủ đầu.

Bạn trai? Cô quen bạn trai lúc nào?

Cô còn chưa vượt qua được chuyện chia tay với Hàn Dật Hiên thì làm sao có thể có bạn trai???

Sao cậu ta không biết gì hết thế này!!!

“Cảm ơn đã chiêu đãi.”

“Lâm Yên” nói xong lập tức đứng dậy rời đi, thanh âm lành lạnh tiêu tán trong gió đêm.

Còn Uông Cảnh Dương vẫn ngồi ở đó, nhìn chằm chằm bóng lưng của “Lâm Yên” với con tim vụn vỡ.

Có bạn trai là thay đổi ngay, thái độ nói chuyện với mình cũng trở nên lạnh nhạt!!!

Cùng lúc đó, việc Bùi Duật Thành lại rơi vào hôn mê một lần nữa khiến Bùi Nam Nhứ hoảng loạn.

Anh ta vừa định bảo tài xế mau chóng lái xe về bệnh viện thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa kính xe.

Bùi Nam Nhứ hạ kính xe, người bên ngoài là Lâm Yên.

“Cô… Lâm Yên?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!