Lúc hai người họ quay ra, thì đứa trẻ đã ngủ ngon lành. Vì không liên hệ được với Tịnh Kỳ, mà Boss của họ thì vẫn chưa chịu tỉnh lại nên IVy và Lâm Tiêu đành mang Tiểu Bá Chủ về AIM. Bắt đầu hành trình làm bố bất đắc dĩ.
Chỉ trong vòng 2 tiếng họ đã biến nguyên tầng VIP của AIM thành trung tâm thương mại dành cho trẻ sơ sinh, với hàng chục phòng, từ trang phục, giày dép, cho tới bỉm sữa, đồ chơi, không hề thiếu một thứ đồ gì. Nhưng họ lại quên mất điều quan trọng, rằng cả hai đều không biết cách chăm sóc Tiểu Bá Chủ như thế nào.
- IVy, IVy, Tiểu Bá Chủ khóc rồi, có lẽ là đói đấy, anh mau đi pha sữa nhanh lên.
Lâm Tiêu luống cuống chạy lại giường của Tiểu Bá Chủ, liên tục đưa tay làm động tác ú oà đùa giỡn. Trong khi đó, IVy căng thẳng ngồi trước bàn, phía trên đặt vài hộp sữa cùng hàng chục thứ vật dụng linh tinh, sau khi nghiên cứu kĩ anh hồi hộp lên tiếng.
- Lâm Tiêu, nên cho sữa vào nước trước hay là cho nước vào sữa?. Theo như sự tính toán của tôi, van này là không cần thiết, nó sẽ làm giảm tốc độ chảy của sữa, còn nữa chúng ta có nên cho thêm bột vào đây không?. Tôi thấy loãng như thế này là hoàn toàn không đủ chất.
- IVy, anh dẹp sự tính toán của anh qua một bên đi, cứ trực tiếp làm theo hướng dẫn ghi trên đó là được.
"oe...oe.....oe"
Trong khi đó Tiểu Bá Chủ vì đói mà la lên không ngừng, đôi tay nhỏ không ngừng khua lên loạn xạ, khiến Lâm Tiêu càng trở lên cuống hơn.
- Nhanh lên! Cậu ấy đói lắm rồi.
- Á!!!! ị rồi! Lại ị nữa rồi.
- IVy, mau tới giúp tôi.
- Anh không thấy tôi còn đang pha sữa hay sao?. Gọi người tới giúp đi.
- Điện thoại...., điện thoại của tôi đâu?
"Oe....oe...oe...."
- Ngoan nào! Ngoan nào, tiểu bá chủ.
Lâm Tiêu tay chân liền trở nên luống cuống, không biết phải bắt đầu xử lí từ đâu thì chuông báo động khẩn cấp đã vang lên bên ngoài, ngước đầu đã trông thấy IVy trên tay cầm bình sữa đứng chăm chú trước màn hình smarphone.
1 phút sau, cả đám đàn ông mặc vest nghiêm chỉnh xếp hàng trong phòng Tiểu Bá Chủ, tuy nhiên bảo họ cầm bàn phím tấn công còn được, chứ cầm bỉm mà chiến đấu với một đứa trẻ thì ai nấy cũng xin đầu hàng. Vốn AIM là một cái miếu hoà thượng, mỗi thư kí Tô được việc thì lại xin nghỉ dài hạn, còn lại mấy cô lễ tân thì chỉ trực hết giờ là vội vàng biến mất.
Cuối cùng, chờ Tiểu Bá Chủ đi ngủ, cả đám người mới dám đưa nhau vào trong phòng họp, không khí bên trong lúc này trở nên vô cùng căng thẳng. Sau khi thống nhất, và thuận theo ý kiến của Lâm Tiêu, IVy trong vòng chưa tới 30s đã tấn công vào hệ thống nhân sự ở bệnh viện phụ sản Thành Đồ, bí mật ăn cắp thông tin của Lệ Ái. Và 15 phút đồng hồ sau, một đoàn người tư trang đầy đủ, dẫn đầu là Lâm Tiêu lên đường đi áp giải người về.
Lệ Ái đứng bên cạnh cửa sổ, dáng vẻ có chút nhàn hạ sau khi bước ra khỏi phòng tắm, cô đưa tay rót một cốc nước ấm, định bụng sẽ đi ngủ thật sớm để giữ sức khoẻ cho công việc ngày mai. Vừa kéo rèm cửa, đã thấy một dàn xe màu đen nối đuôi nhau chạy dài cả con đường phía dưới, trong lòng có chút kinh ngạc mà lên tiếng.
"Ở con phố này lấy đâu ra kẻ lắm tiền đến thế, chắc là cô gái nào đó đã lọt vào mắt xanh của đám công tử nhà giàu rồi, sợ người khác không biết mình có tiền hay sao, mà rầm rộ khoa trương đến vậy"
- LỆ ÁI TIỂU THƯ!
Vừa uống được ngụm nước vào miệng, bổng cái tên Lệ Ái được xướng lên vang vọng.
"Phụttttt"
Nước từ trong miệng phun hết ra ngoài, Lệ Ái giật mình ho lên mấy tiếng, sau đó ló đầu qua cửa sổ, nhận ra người phía dưới chính là người đàn ông đi cùng với đứa trẻ đặc biệt kia. Liền đưa tay lên miệng thực hiện động tác im lặng. Cô không muốn ngày mai sẽ biến mình thành đề tài buôn chuyện cho cả khu phố này.
Lâm Tiêu nhìn thấy dáng vẻ đời thường của Lệ Ái liền thoáng chút ngại ngùng, lời muốn nói bổng chốc bay đi sạch. Mãi đến khi Lệ Ái lên tiếng hỏi chuyện, anh mới lắp bắp nói ra ý định của mình.
Ban đầu Lệ Ái vì thân phận của bọn họ mà nhất mực từ chối, sau cùng nghĩ đến cảnh đứa trẻ thiếu đi sự chăm sóc của người mẹ, lại vì lo cho an nguy của nó mà động lòng thương cảm, nên đành gật đầu đồng ý.
Vậy là sau nhiều lần thuyết phục của Lâm Tiêu, Lệ Ái tay ôm theo vali lên xe, cùng bọn họ tiến về AIM.
- ---------------
3 tháng sau.
Saudi Arabia - khu vực Trung Đông
Tịnh Kỳ từ lúc bay sang Anh, chỉ ở trọn vẹn đúng 1 tuần rồi sau đó lên đường đi Trung Đông, điên cuồng lao đầu vào công việc của gia đình. Từ sau khi cha con Simth Adela chết đi, sự độc chiếm quyền khai thác dầu mỏ của cha cô ở khu vực Trung Đông dần dần bị chặt hết vây cánh, dưới sự trợ giúp của Bạch Tử Phong và sự hậu thuẩn âm thầm của Mạc Tư Hàn, mà Tịnh Kỳ đã giành lại hết những gì vốn thuộc về gia đình cô.
Tịnh Kỳ lặng lẽ ngồi im trên xe, được người tài xế gốc phi chở đến một nơi cách xa trung tâm thành phố. Khi đặt chân đến Saudi Arabia, cô vẫn không thể nào quên được kí ức kinh hoàng về Lãnh Địa Đen cùng đám thú tinh biến dị đó, nó lại khiến tâm trí cô nghĩ về Mạc Tư Hàn. Suốt 3 tháng qua, cô ép bản thân làm việc đến mụ mị đầu óc, cô sợ chỉ cần một phút thảnh thơi sẽ không kiềm chế được mà lại nghĩ đến anh.
Chiếc xe dừng lại ngay thị trấn Al - Balad, Tịnh Kỳ từ trên xe bước xuống với áo choàng dài màu đen truyền thống, đầu trùm khăn kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt nâu xinh đẹp.
Cô bước tới một cửa hàng bán đồ kim khí, chậm chậm quan sát mọi thứ xung quanh, người chủ dường như không mấy để tâm đến cô, vẫn chăm chú kiểm tra lại một số vật dụng.
Tịnh Kỳ tiến về chiếc bàn mà người chủ cửa hàng đang làm việc, thuận tiện lấy đi một con dao găm nhỏ, đặt nó ngay trước mặt anh ta.
- Tôi muốn mua món đồ này.
Người chủ đó khẽ liếc mắt nhìn xuống vật trên bàn, chẳng buồn ngẩng đầu mà nói:
- Xin lỗi! Thứ này tôi không bán.
- Nếu không bán thì tặng nó cho tôi được chứ?
Người chủ có vẻ không hài lòng, định nói điều gì đó thì đã thấy bàn tay của Tịnh Kỳ vươn tới cầm lấy con dao, ngay lập tức anh ta túm chặt lấy tay Tịnh Kỳ ngẩng đầu nhìn lên với ánh mắt khó chịu.
- Tôi nói...
Lời vừa thốt ra đã khiến cổ họng anh ta cứng lại, khuôn mặt ngỡ ngàng vào người phụ nữ đối diện.
- Cô là....
Tịnh Kỳ đã tháo tấm khăn trùm đầu từ lúc nào, miệng nở nụ cười lên tiếng.
- Jodan! Rất vui được gặp lại anh.