Lệ Ái đưa họ đến trước một lồng ấp bé bé xinh xinh, bên trong là một đứa bé cực kì đáng yêu với đôi mắt nâu tây to tròn, đôi môi đỏ cùng làn da trắng nõn mềm mịn.
Cả IVy và Lâm Tiêu đều há hốc mồm kinh ngạc, không thể thốt lên lời nào. Sự thực trước mắt họ là một đứa trẻ bằng xương bằng thịt đang quẫy đạp vô cùng chân thực.
- IVy, tôi cho phép cậu đánh tôi.
Lâm Tiêu còn không biết lời mình thốt ra mang ý nghĩa gì, chỉ thấy ngay sau đó một cú đấm như trời giáng đáp vào ngay bụng anh. Lâm Tiêu đau đớn cúi gập người xuống, rất nhanh đưa tay khoá chặt cổ IVy từ phía sau.
Vậy mà chỉ vài giây sau, nó lại biến thành cái ôm đầy xúc động. Cả hai vui mừng đến mức vùi mặt vào ngực của nhau mà khóc nức nở.
Lệ Ái chỉ biết trố mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Ai ngờ đâu hai người đàn ông mang đậm khí chất lạnh lùng, doạ người đó lại có tâm hồn mong manh yếu đuối đến vậy.
Nhìn đến đứa bé đáng yêu đang nằm trong lồng ấp, Lệ Ái cùng ekip mổ không khỏi bất ngờ. Trong đời họ chưa bao giờ chứng kiến cảnh đứa bé nào chào đời trong túi ối kì lạ như thế.
Chiếc túi ối y hệt như một khối u bên trong cơ thể con người, với hàng nghìn sợi tơ máu bao quanh. Ấy vậy mà khi mổ nó ra, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc khi bên trong là một đứa bé mập mạp, đáng yêu.
Tuy nhiên thay vì xuất hiện hai gã đàn ông kì lạ này, Lệ Ái lại không hề thấy bóng dáng của người phụ nữ nào đi cùng. Cứ như đứa trẻ này tạo ra nhờ công nghệ thụ tinh nuối cấy vậy. Không lẽ trình độ y học đã phát triển đến mức khiến con người ta chưa kịp nghĩ tới đã thành sự thực rồi sao?
Lâm Tiêu gạt đi giọt nước mắt hạnh phúc, bồi hồi nhớ đến khoảnh khắc trước khi được trông thấy đứa trẻ này.
4 giờ sáng, trước khi đến bệnh viện phụ sản Thành Đô.
AIM.
Lâm Tiêu đang chập chờn ngủ trên ghế sofa tại phòng riêng của Mạc Tư Hàn, bổng nhận được điện thoại từ IVy gọi tới.
- Lâm Tiêu, Lâm Tiêu, ra rồi, sắp ra rồi!
Dù chưa hiểu IVy muốn nói gì, nhưng theo bản năng Lâm Tiêu đã vội vàng ngồi dậy, bật loa ngoài rồi vớ lấy áo sơmi mặc vào.
- Có chuyện gì thế?
- Cậu đến mau phòng thí nghiệm đi, nhanh lên! Tôi nghĩ nó sắp ra rồi.
Vậy là Lâm Tiêu vội vội vàng vàng mặc quần áo, cẩn thận bước đến kiểm tra Mạc Tư Hàn đang nằm trên giường rồi mới an tâm rời đi.
20 phút sau.
IVy và Lâm Tiêu ngây ngốc đứng trong phòng thí nghiệm, ánh mắt chăm chú nhìn lên chiếc ống nghiệm vô trùng. Bên trong đó chính là vật kí sinh mà họ đã lấy ra khỏi người Tịnh Kỳ vào hơn 4 tháng trước. Nó đang quẫy đạp chuyển động qua lại bên trong rất mạnh mẽ, cứ như ngay lập tức muốn thoát ra ngoài vậy.
Lúc này, kích cỡ của nó đã tương đương một quả bóng nặng 3,5-4kg. Cho thấy sự phát triễn của nó vô cùng mạnh mẽ. Tuy nhiên, bọn họ lại không thể nào kiểm tra được những dữ liệu cũng như quét được hình ảnh từ bên trong. Cứ như vật này có một sức mạnh mà bất kì từ trường, sóng âm, hay rada nào cũng không thể xâm phạm được vào bên trong.
Lâm Tiêu căng thẳng cuộn chặt lấy hai bàn tay, Cổ họng vì há nhiều quá mà nuốt xuống vô cùng khó khăn, anh run run cất giọng hỏi IVy.
- IVy, anh nói xem bên trong đó là gì?. Không phải như mấy phim Hollyword, sẽ là một quái thú giết người hàng loạt đấy chứ?
- Đừng nói bậy, dù sao nó cũng được tạo thành từ Boss của chúng ta. Không thể nào có chuyện đó được.
- Anh nghĩ xem, Boss của chúng ta vốn dĩ đầu óc siêu phàm, gặp tiểu thư cũng có bộ não xuất chúng, hai người họ mà kết hợp cùng nhau có khi tạo ra những thứ khác thường ấy chứ.
- Lâm Tiêu, bớt xem phim Hollyword đi.
Lâm Tiêu bỏ mặc lời IVy, chậm chạp bước lên trước vài bước, đưa tay sờ lên lớp kính với ánh mắt lo sợ.
- IVy, nó hình muốn muốn ra ngoài lắm rồi.
- Theo sự tính toán của tôi, thì đây chính là thời điểm của một đứa trẻ thông thường ra đời.
- Vậy…vậy chúng ta phải làm sao?
- Còn sao nữa, đi đẻ thôi.
"Dù bên trong hình dáng nó có quái dị đến thế nào, thì nó cũng chính là giọt máu của Boss, chúng tôi nhất định sẽ thay ngài bảo vệ nó thật tốt"
Vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lí, và bố trí người cho mọi tình huống xấu xảy ra. Đồng thời cũng sẵn sàng san bằng bệnh viện nếu như ai đó dám tiết lộ chuyện này ra ngoài. Vậy mà người tính không bằng trời tính. Trước mặt họ lại là một đứa trẻ đáng yêu bụ bẫm như thiên thần, khiến nội tâm hai gã đàn ông mạnh mẽ, không chịu nổi xúc động mà bật khóc như một đứa trẻ.
- Tôi...chạm vào nó được chứ?
Lâm Tiêu phấn khích như lần đầu được làm bố, nhẹ nhàng nhìn vào Lệ Ái cẩn thận hỏi ý kiến, nhận được cái gật đầu của cô, anh liền nở nụ cười ngây ngốc, ánh mắt đen láy phút chốc dịu dàng mà ấm áp.
Lệ Ái cẩn thận mở cửa lồng ấp giúp Lâm Tiêu thuận tiện chạm vào bên trong. IVy không giấu nổi sự tò mò cũng vội vàng chạy đến bên cạnh.
Đứa bé đang co chân nằm im, ánh mắt sáng như hai viên ngọc bích ngơ ngác ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Thần hình trắng múp có chút béo tròn, được che đậy chỉ bằng tấm chăn mỏng, Lâm Tiêu từ từ đưa tay chạm nhẹ vào ngón tay bé xíu, sau đó là đôi bàn châm múp míp.
- Tiểu Bá Chủ à! Chào cậu.
Bổng bên cạnh liền vang lên tiếng nhắc nhở của Lệ Ái.
- Chúng tôi đang điều chỉnh thân nhiệt cho cậu bé, lát nữa có thể đưa cậu bé về phòng chăm sóc bình thường. Ngoài đồ dùng cho bé ở viện, các anh cần mua thêm những vật dụng cần thiết nữa.
- Chúng tôi…
XOẸTTTT
Lâm Tiêu đang định cất lời, thì ngay lập tức một thứ nhầy màu đen bắn mạnh vào tay anh. Giật mình, anh rút vội bàn tay đang đặt trên chân đứa bé ra vẩy mạnh một cái, ai dè thứ nhầy đó văng đầy lên người IVy. Mặt IVy lúc này đen không khác gì bánh bao nhúng nước, phản xạ cơ thể tụt mod thảm hại. Lâm Tiêu từ từ nhìn lên IVy, dáng vẻ kinh sợ không thành tiếng.