1 tuần sau.
Henry mặc áo khoác xám, đeo kính đen đứng chờ cô dưới khuôn viên lâu đài, Tịnh Kỳ bước ra với chiếc váy màu vàng nhạt vô cùng xinh đẹp. Hắn kéo chiếc kính xuống say mê nhìn cô, ánh mắt không ngần ngại mà thưởng thức.
- Anh định đưa tôi đi đâu vậy?
Henry mở cửa xe cho cô, nụ cười đẹp như tài tử Hollywood.
- Nay tâm trạng tôi rất tốt, muốn đưa em đến nơi này.
- Thay vì thế, đưa tôi về Thành Đô đi.
- Đừng nóng vội, tôi đang làm mọi thứ đều là vì em đấy.
Cô bước vào trong xe, nhếch cánh môi anh đào với thái độ mỉa mai.
- Bao gồm cả việc chế tạo vũ khí hạt nhân?
- Đó là một lí tưởng tuyệt vời.
- Lí tưởng cái khỉ mốc, rồi anh sẽ phải trả giá đắt cho hành động ngông cuồng này.
Hắn nghe cô mắng chửi, chỉ nở nụ cười thích thú rồi đạp ga rời đi.
..
Henry đưa Tịnh Kỳ đến trung tâm phúc lợi tư nhân, theo sự chỉ dẫn của nữ hộ lý, bọn họ dừng chân ở trước cửa một căn phòng vô cùng rộng lớn, trông nó giống như một căn phòng dành cho tập thể vậy.
Vừa bước vào, là khung cảnh vô cùng kinh hãi hiện ra. Hàng chục nam nữ đang trong tuổi xuân xanh với những chiếc đầu bên trên vô cùng dị dạng, có những chiếc đầu phình to đáng sợ, nhưng cũng có những chiếc đầu teo lại chỉ còn bằng 1/3. Tất cả bọn họ đều trở nên ngờ nghệch, vô chi, trông hệt như những đứa trẻ mới chập những bước đi.
Tịnh Kỳ sợ hãi, bước chân lùi về cạnh mép cửa, tay cô run run nhìn vào đám người qua lại phía trước.
- Anh đưa tôi đến gặp những người này, là có ý gì đây?
- Chúng ta ra ngoài uống một chút gì đó nhé, đừng khiến baby hoảng sợ.
Tịnh Kỳ không thèm nói lại, để mặc Henry thích vẻ vời gì thì vẻ. Hắn lái xe đưa cô đến tiệm cafe bên bờ sông Thames. Cẩn thận gọi cho cô một ly sữa ấm, Tịnh Kỳ như con sói nhe nanh, hậm hực nhìn chằm chằm vào Henry không chớp mắt.
- Anh đừng vòng vo nữa, muốn nói gì thì nói đi.
Trái lại với thái độ nôn nóng của Tịnh Kỳ, Henry như con diều hâu, thoải mái sải cánh bay lượn bên trên.
- Em muốn hỏi đám người ban nãy hả?. Họ chính là thành quả nghiên cứu của mẹ con Mạc Tư Hàn tạo ra đấy. Họ cũng như em, năm đó trở thành vật thí nghiệm nuôi cấy chip siêu vi. Nhưng đáng tiếc, não của họ không thể đáp ứng được vật chủ, nên mới biến thành bộ dạng gớm ghiếc như vậy.
- Nói rối!
Tịnh Kỳ giận dữ hét lên.
- Em chẳng phải là minh chứng rõ ràng nhất sao?.
- Tôi không tin đâu.
- Em không phải là bọn họ, em không thể biết được những tham vọng đó đâu. Chẳng qua, hắn chỉ muốn lợi dụng em mà thôi. Ngay từ đầu, bọn chúng đã dùng cơ thể em để nuôi cấy chip siêu vi rồi, bấy nhiêu thôi em cũng biết chúng tàn bạo cỡ nào rồi chứ?
- Henry, nếu tôi không tự mình xác nhận, thì dù anh có tốn công bày mưu tính kế, cũng chỉ là vô dụng mà thôi.
Không một chút do dự, Henry phóng khoáng gật đầu.
- Được! Ngày mai tôi đưa e về trở về Thành Đô.
Trở về phòng, cô mệt mỏi cuộn mình trên giường. Dạo này cô ăn uống không tốt, nên da dẻ trở nên xanh xao, cũng thường xuyên cảm thấy chóng mặt hơn.
Vậy là gần 3 tháng trời từ lúc cô chia tay Tư Hàn ở sân bay Thành Đô, rồi đến Ma Cao, sau đó là bị bắt sang Saudi Aribia cho tới bây giờ là đặt chân đến Anh Quốc. Cô và anh mới chỉ gặp nhau trong vài phút ngắn ngủi ở Lãnh Địa Đen.
Cô không biết quãng thời gian vừa qua anh sống như thế nào, có nhớ đến cô hay không? Cô muốn nói cho anh biết về đứa trẻ trong bụng, nhưng lại sợ khi đối diện với anh, cô không biết phải bắt đầu như thế nào.
"Tư Hàn... nếu đúng như vậy em phải làm sao đây?"
"Em và anh, chúng ta sẽ như thế nào đây?"
Cô sợ lắm, mấy ngày nay cô không hề dám nghĩ đến những lời của Henry, cô chỉ sợ đau lòng mà bật khóc, sẽ ảnh hưởng đến bé con trong bụng. Mẹ vì thấy cô hay thẩn thờ, nên cũng không dám hỏi về chuyện cái thai, trước mặt cô chỉ luôn nở một nụ cười vui vẻ.
Tịnh Kỳ đưa tay xoa xoa lấy vùng bụng thỏ thẻ:
"Bé con, hãy giúp mẹ có thêm động lực, mẹ con mình cùng nhau vượt qua chuyện này con nhé"
- ---------------
Sân Bay Thành Đô.
Tịnh Kỳ vừa đáp xuống sân bay đã nhờ người liên hệ cho Mạc Tư Hàn, nhưng thay vào đó chỉ có mình Lâm Tiêu xuất hiện đón cô. Trông thấy Tịnh Kỳ bình an, Lâm Tiêu liền hết sức vui mừng. Tuy nhiên, trên đường đi anh lại không hề hỏi cô điều gì, cứ như là anh đã biết rõ cô vừa từ đâu về vậy.
- Tư Hàn... anh ấy khoẻ không?
Rất lâu, cô mới có thể mở lời hỏi đến anh.
- Ngài ấy rất khoẻ, tiểu thư đừng lo lắng, nếu thấy cô ngài ấy chắc sẽ rất vui mừng.
Cô không nói gì sau câu trả lời khách sáo của Lâm Tiêu, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn Thành Đô qua bên ngoài cửa kính. Đây là nơi cô luôn muốn về, là nơi mà cô yêu thương muốn gắn kết cùng Mạc Tư Hàn, nhưng sao bây giờ cảm thấy Thành Đô vì một câu nói của Henry mà trở nên xa lạ, lạnh lẽo đến thế.
Lâm Tiêu đưa cô đến biệt thự cách xa AIM, phía ngoài cổng lớn được gắn cái tên "Nguyệt Tịnh An" bằng đá ngọc lam rất bắt mắt, đó là một biệt thự vườn rất xinh đẹp và yên bình. Không gian bên trong tuy rộng rãi nhưng được thiết kế theo phong cách gia đình nên vô cùng ấm cúng và tinh tế, đây đúng là kiểu cô rất thích. Trông nó giống như một mái nhà chỉ dành cho ba người bọn họ vậy.
Tịnh Kỳ bay một chuyến dài, nên bây giờ cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, cô được một người giúp việc tên A Hoa đưa lên trên phòng, Lâm Tiêu cũng có nói Mạc Tư Hàn sẽ quay về muộn, nên bữa tối cô cũng không đợi anh mà chỉ ăn một chút súp, sau đó tắm qua rồi lên giường thiếp đi lúc nào không hay.
Mạc Tư Hàn trở về biệt thư lúc đêm khya, anh cẩn thận xoay nắm cửa bước vào bên trong phòng ngủ. Thấy bóng dáng bé nhỏ quen thuộc đang nằm yên giấc, không nén được nhung nhớ mà nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô.
Anh đưa cánh tay vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn, cảm giác phía trước hình như đầy lên một chút, anh vùi khuôn mặt vào trong mái tóc êm dịu của cô, dụi dụi để hít lấy hương thơm mà lâu lắm rồi anh chưa được cảm nhận.
Tịnh Kỳ bị đánh thức, biết là Mạc Tư Hàn nên cô chầm chậm quay đầu lại, cùng lúc Mạc Tư Hàn cúi xuống nhìn cô, đôi môi mềm mại bị anh nhẹ nhàng quấn lấy, dây dưa luân chuyển liên hồi. Bàn tay men theo lớp váy ngủ tiến lên phía trên khuôn ngực, vì mang bầu nên bây giờ chổ đó trở nên đẫy đà, căng tròn hơn. Đầu nụ hoa tươi sắc cũng trở nên mẫn cảm hơn, anh chỉ khẽ vân vê, nó ngay lập tức liền dựng lên trông đầy kích thích.
- ưhm... Hàn....m... mm...
Tịnh Kỳ khẽ kêu lên, lại khiến Mạc Tư Hàn không kìm chế nổi mà đưa tay xuống phía dưới, tiến vào bên trong chiếc quần lót của cô. Tịnh Kỳ hoảng hốt giữ chặt lấy bàn tay của anh, nếu để Mạc Tư Hàn làm chuyện đó bây giờ, chắc chắn sẽ gây nguy hiểm cho bé con. Nghĩ vậy, cô liền ra sức cản bàn tay anh lại.