Ngồi trong xe, Hâm Đình khó hiểu khi Tiêu Chấn Nam rất gấp rút, chưa kể vì sao bên cạnh anh ta chỉ còn mỗi gã Jack, còn những vệ sĩ khác đâu rồi?
- Anh muốn rời khỏi Gia Thành?
- Đúng thế! Chuyện vỡ lỡ rồi, tôi không thể ở đây nữa... Tôi sẽ đem em qua nước ngoài lánh nạn một thời gian. - Chấn Nam nhìn sang Hâm Đình, ngữ điệu băng giá - Khi đã an toàn thì tôi sẽ tính sổ với em, từ chuyện em giải cứu Dịch Nghiễm cho tới cái chuyện em dùng thuốc đầu độc tôi mỗi đêm! Thực sự tôi có lời khen em đấy, Hâm Đình, lại có thể nghĩ ra việc “bỏ thuốc” lên người tôi bằng cách ghê gớm đó.
- Đều do bác sĩ David nghĩ ra, nhưng nếu anh đã khen thì tôi cũng xin nhận.
- Em...
Lời nói bị cắt ngang đột ngột khi chiếc xe hơi thắng gấp, Tiêu Chấn Nam lẫn Hâm Đình đồng loạt ngã chúi về phía trước. Vài giây sau trấn tĩnh lại, anh ta cáu bẳn:
- Mày lái xe cái kiểu gì vậy, Jack?
- Hải tổng, có năm chiếc xe hơi đang chặn đầu và bao vây chúng ta!
Tiêu Chấn Nam đưa mắt nhìn ra ngoài kính xe, chẳng rõ từ đâu xuất hiện mấy chiếc xe hơi màu đen vây thành vòng tròn chặn đứng xe hơi của anh ta. Gì thế này? Cảnh sát ư? Không phải, những chiếc xe này rất sang trọng, giống xe tư nhân của một người có địa vị!
Rất nhanh, từ trên xe một nhóm vệ sĩ áo đen, đeo kính đen bước xuống đồng thời tiến đến giương súng ra, yêu cầu ba người nọ xuống xe ngay lập tức!
Gã Jack rời khỏi vô lăng, Tiêu Chấn Nam cũng đành kéo Hâm Đình đi theo.
- Mau bỏ Dịch phu nhân ra ngay! - Một vệ sĩ trong nhóm cất giọng rành rọt.
Trước bao nhiêu họng súng, Tiêu Chấn Nam vẫn bình tĩnh giữ chặt Hâm Đình, tay còn lại đang cầm một khẩu súng lục, mạnh miệng hỏi:
- Rốt cuộc các người là ai? Mục đích là gì hả?
- Đừng hỏi nhiều! Lặp lại lần cuối, bỏ súng xuống và buông Dịch phu nhân ra!
- Buồn cười! Mày là ai? Có quyền gì bắt tao buông Hâm Đình...
Đoàng! Tiếng súng chói tai đột ngột vang lên hệt xé tan đêm đen tĩnh lặng tại đây, không khỏi làm Hâm Đình giật mình, cùng lúc Tiêu Chấn Nam ở bên cạnh buông rơi khẩu súng xuống đất, bịt chặt bàn tay chảy máu đầm đìa do viên đạn bay xước qua.
Cô phát hiện, người vừa bắn anh ta đang ngồi trong chiếc xe hơi đầu tiên, nơi kính xe hạ xuống là một họng súng còn bốc khói. Vẫn chưa hiểu gì thì cô thấy cửa xe mở, người nọ vừa bước ra ngoài vừa nói rõ ràng:
- Với tư cách là chồng của Hâm Đình thì tao có quyền yêu cầu mày bỏ cô ấy ra!
Giọng nói này, vô cùng quen thuộc… Trái tim đập dữ dội, Hâm Đình sững sờ khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn uy lẫm trong bộ áo vest màu xám thời thượng vừa xuất đầu lộ diện ngay trước mắt cô.
Vẫn mái tóc đen nhánh vuốt ngược ra sau, khuôn mặt nam tính đẹp như tạc tượng pha chút tàn nhẫn thâm trầm và khi nhìn về phía cô gái họ Hâm thì đôi mắt sắc bén ấy trở nên dịu dàng, đầy yêu thương.
- Dịch Quân...? Là anh sao, Dịch Quân?
Hâm Đình đưa tay lên môi, ngăn cảm xúc vỡ òa. Và người đàn ông nọ sải bước về phía cô đồng thời dang rộng vòng tay ra như thể chờ đón vợ, cùng câu nói êm đềm:
- Anh đây, Hâm Đình!
Tức thì, Hâm Đình chạy vội về phía Dịch Quân. Hai vợ chồng ôm chầm lấy nhau, vui mừng lẫn hạnh phúc trong thời khắc đoàn tụ bất ngờ ấy. Chẳng thể tin nổi mà!
Tận mắt thấy chồng bị bắn, rơi xuống vực và xe phát nổ, Hâm Đình ngỡ đâu cả đời này sẽ không còn gặp lại hắn nữa. Nhưng rồi bất ngờ tới ngỡ ngàng, hắn đột nhiên xuất hiện lành lặn trước mặt cô, thậm chí còn đang ôm lấy cô trong vòng tay ấm áp. Cứ như một phép màu, khiến cô bật khóc ngay trong lòng hắn.
- Dịch Quân! Dịch Quân! Hóa ra anh còn sống!
- Phải! Anh vẫn sống đây, Đình của anh! Xin lỗi vì anh tới trễ.
Tạm gác niềm vui mừng đoàn tụ này lại, Hâm Đình lau nước mắt, hỏi:
- Nhưng chẳng phải hôm đó, anh đã bị Tiêu Chấn Nam bắn trúng tim ư? Còn rơi xuống vực nữa? Thế tại sao anh lại...?
- Chuyện cũng dài dòng lắm, anh sẽ từ từ kể em nghe.
Đúng lúc, Dịch Quân và Hâm Đình nghe tiếng cười lớn của Tiêu Chấn Nam. Dù đang bị thương nhưng anh ta vẫn cười khí thế, tiếp theo nhìn Dịch Quân:
- Đêm nay là cái đêm quỷ quái gì thế nhỉ? Hết chuyện tao bị cảnh sát vây bắt, tới việc Hâm Đình đốt biệt thự Dịch gia, rồi bây giờ thì mày Dịch Quân, kẻ đáng lý ra đã chết và cháy xác dưới vực từ hơn một tháng trước lại xuất hiện trước mặt tao? Nào, không riêng gì Hâm Đình đâu mà cả tao cũng rất nóng lòng nghe mày kể chuyện đấy!
- Được thôi, trong khi chờ cảnh sát đến bắt mày thì tao sẵn lòng kể mọi chuyện cho mày nghe. Chắc mày đang rất muốn biết vì sao tao thoát chết?
- Đừng nói với tao là mày gặp được cứu tinh nhé?
- Đúng rồi đấy, tao đã gặp một cứu tinh lớn! Thiết nghĩ, cũng tới lúc mày nên gặp mặt người đó. Đừng lo, mày từng thấy cô ấy rồi, không phải người xa lạ.
Nụ cười thú vị từ Dịch Quân không khỏi làm Tiêu Chấn Nam càng thêm tò mò. Rốt cuộc kẻ đã cứu Dịch Quân là ai, còn đưa hắn trở về một cách uy thế như vậy, nhất định không phải kẻ tầm thường! Điều khiến anh ta thắc mắc hơn nữa khi hắn nhắc tới hai chữ “cô ấy”, có nghĩa… kẻ này là một phụ nữ?
Chẳng riêng gì gã họ Tiêu, ngay cả Hâm Đình cũng hiếu kỳ vô cùng, nên khi nghe Dịch Quân cất tiếng yêu cầu: “Cô nên ra ngoài đi”, thì cô vợ trẻ ấy cứ chăm chú nhìn cửa xe hơi mở ra, một bóng dáng mảnh mai thanh lịch chậm rãi bước xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trẻ chưa tới 25 tuổi đã lộ diện, quả thật vô cùng quen thuộc, và Hâm Đình đã bất ngờ gọi lên cái tên:
- Laura? Sao... sao lại là em chứ?
- Chị Đình, một thời gian rồi mới gặp, trông chị có vẻ gầy đi rồi đấy.
Laura mỉm cười thân thiện y như trước đây, còn Hâm Đình chưa hết ngạc nhiên:
- Vậy lẽ nào người cứu anh thoát chết ngày hôm đó chính là Laura ư?
- Đúng vậy! - Dịch Quân gật đầu - Hôm ấy, khi anh nhận cuộc gọi từ Tiêu Chấn Nam thì liền lập tức đến điểm hẹn. Trên đường đi, anh bị một chiếc xe hơi chặn đầu và rồi Laura xuất hiện. Tình thế cấp bách, cô ấy chỉ nói ngắn gọn rằng: “Tôi có thù với Tiêu Chấn Nam, nên sẽ giúp Dịch tổng đối phó anh ta”, sau đó cô ấy bảo anh hãy mặc áo chống đạn vào, đề phòng bất trắc! Nhờ lời gợi ý chính xác đó mà anh đã anh thoát chết trong gang tấc khi bị tên họ Tiêu khốn kiếp ấy bắn trúng vào ngực!”
- Thật là may quá!
Câu tán thành từ Hâm Đình bị cắt ngang bởi điệu cười nhàn nhạt của Chấn Nam:
- Thế ra, kẻ cứu sống Dịch Quân và phá hỏng việc trả thù quý báu của tao lại là con nhỏ thư ký tầm thường Laura vẫn luôn ở cạnh “Đạm Nhã” bao năm sao?
- Tầm thường? Thân phận của cô ấy không đơn giản như mày nghĩ...
- Khoan hãy đôi co với Tiêu Chấn Nam đã, Dịch tổng! - Laura bình thản ngăn Dịch Quân lại, bấy giờ nhìn sang Hâm Đình - Để em kể chị nghe thêm tình hình khi ấy: Lúc Dịch tổng đến điểm hẹn cứu chị, em đã đi theo để hỗ trợ. Em đứng cách chỗ mọi người một khoảng không xa, và tiếp theo nghe tiếng súng, em thấy Dịch tổng ngã xuống vực cùng chiếc xe hơi mui trần. Tính ra số ngài ấy còn lớn, vẫn kịp thoát ra ngoài rồi nhảy vào bụi cây bên mép vực, vị trí đó bụi cây khá rậm rạp, nhờ vậy mà nhìn từ trên cao xuống sẽ không bị phát hiện. Còn xe hơi thì rơi xuống phát nổ.